Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 11: Theo tôi về nhà (5)

Sau khi quảng trường thành lập cách đây năm năm, đã có nhiều người đẩy xe đến dựng quầy hàng và kinh doanh ở đây. Quảng Trường nằm ngay bên cạnh nhà ga cũ, người đi lại khá đông đúc, nơi đây quản lý còn lỏng, căn bản không ai quản lý.

Từ đó trở về sau, ông nội mở tiệm sửa giày ở đây. Thu nhập không nhiều nhưng đủ để trang trải qua ngày.

Hiện giờ quảng trường sắp sửa lại, tin này đối với ông mà nói là một việc vô cùng chấn động. Ông chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra thì Trịnh Bất Phàm nhìn chằm chằm vào Tiểu Vương, lo lắng hỏi: “Tại sao chúng tôi lại không được đặt quầy hàng ở đây nữa?”

Tục ngữ có câu: “Con nhà nghèo tự lập sớm.” Trịnh Bất Phàm tuy còn nhỏ, nhưng hiểu rõ sự khốc liệt của xã hội này, việc kiếm tiền vất vả hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi.

“Vì muốn chấn chỉnh diện mạo của thành phố.” Dù Trịnh Bất Phàm hỏi nhưng Tiểu Vương nói với ông:

“Quận của chúng ta chỉ có một nhà ga nhỏ như vậy, hơn nữa quảng trường ở ngay bên cạnh nhà ga.

Những ai khi đến Nam Thành, điều đầu tiên họ nhìn thấy chính là quảng trường này sau khi rời khỏi nhà ga, nó giống như với bộ mặt của quận chúng ta. Hiện giờ quảng trường rất hỗn loạn, nó ảnh hưởng rất lớn đến quảng trường của thành phố vì vậy chúng ta phải quan tâm đến việc chấn chỉnh nó.”

Ông nội cũng không phải là loại người không hiểu biết, ông có thể hiểu được công việc của chính phủ và Tiểu Vương.

Sau khi nghe xong Tiểu Vương nói, ông chậm rãi gật đầu, bình tĩnh nói: “Được, ta hiểu rồi. Khi nào thì bắt đầu sửa?”

Tiểu Vương đáp: “Mùng một tháng sau. Bây giờ là cuối tháng, chỉ còn hai, ba ngày nữa là mùng một tháng sau. Từ mùng một tháng sau trở đi, không cho phép đặt quầy hàng ở đây nữa; nếu vi phạm thì sẽ bị phạt tiền.”

Đối với hầu hết tiểu thương và hàng rong, phạt tiền có hiệu quả hơn là phê bình và giáo dục.

Ông nội một lần nữa chậm rãi gật đầu, biểu thị đã biết. Sau đó ông không hỏi thêm vấn đề chấn chỉnh quảng trường nữa, mà nói sang chuyện khác: “Hôm nay, Bất Phàm ở nhà ga ông có gặp một người.”

Ông nội sau đó hỏi Hứa Đông Nhược: “Cô bé, cha mẹ của con đã đi. Con có làm sao không?”

...

“Cháu chỉ muốn hỏi cô bé này là người nhà nào?” Tại sao cô bé lại bị lạc mất cha mẹ?” Tiểu Vương đã nhìn thấy cô bé ngồi bên cạnh Trịnh Bất Phàm, hỏi ông.

Ông nội kể cho Tiểu Vương nghe toàn bộ thông tin vừa nãy đã hỏi Hứa Đông Nhược: “Cô bé này chỉ biết nhà mình ở Tây Phủ, nhưng không hề nhớ số điện thoại ngay cả thông tin liên lạc cũng không tìm thấy ở trên người cô bé.”

Nghe tới đây, Tiểu Vương trầm tư một lúc, hơi nghiêng người về phía trước, cố tình hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có thể ông nội mới nghe được nói: “Cháu không nghĩ bị lạc, mà là bị bỏ rơi.”

Ông lão giật mình, hơi trừng mắt, ngạc nhiên nhìn Tiểu Vương. Rõ ràng ông không có một chút nào tin tưởng vào khả năng này.

Tiểu Vương trầm giọng nói: “Nếu lời cô bé này đúng, một nhà bốn người đi Tây Phủ, sao cha mẹ lại xuống xe giữa đường, xuống xe không mang theo con cái.”

Xe buýt? Lập luận này khiến ông không thể đứng vững.

Ông lão đáp: “Ông cũng nghĩ cha mẹ không thể xuống xe, nhưng trẻ con không bao giờ nói dối.”

Tiểu Vương khẽ thở dài: “Trẻ con không bao giờ nói dối nhưng người lớn thì có thể. Theo như lời chị cô bé nói, chị cô bé bảo cô bé xuống xe tìm cha mẹ nhưng không tìm được liền bị lạc. Chỉ có thể có hai khả năng: một là chính cô chị tự nói dối, hai là cha mẹ bảo cô chị nói dối.”

Nói xong, Tiểu Vương ngẩng đầu nhìn Hứa Đông Nhược, nhẹ giọng hỏi: “Cháu bé, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hứa Đông Nhược ngoan ngoãn đáp: “Mẹ con nói con năm nay sáu tuổi rưỡi, con sắp bảy tuổi rồi.”

Trong giọng điệu có chút đắc ý, giống như bảy tuổi sẽ thành người lớn vậy. Tiểu Vương tiếp tục hỏi: “Thế còn chị của cháu bao nhiêu tuổi?”

Hứa Đông Nhược trả lời: “Chị gái hơn cháu ba tuổi.”

Tiểu Vương quay mặt đi, nhỏ giọng tiếp tục trao đổi với ông nội: “Đứa trẻ 10 tuổi làm sao có thể lừa em gái mình xuống xe? Không thể nào, trừ khi đứa trẻ là một con thú nhỏ, trong đó 80% là do người lớn ra lệnh!”

Trong giọng của Tiểu Vương có chút tức giận, sau đó thở dài một tiếng, nhìn cô bé đang ngoan ngoãn ngồi trên lưng ngựa ăn bánh nướng, tiếc nuối nói: “Thật là một cô bé xinh đẹp, sao có thể xảy ra chuyện đó chứ? Vì sao không nói cho cô bé biết?”

Ông nội cũng cảm thấy một đứa trẻ mới mười tuổi không có khả năng làm ra việc như thế này, nhưng cũng cảm thấy cha mẹ của cô bé không có khả năng làm ra chuyện vô tình này: “Có lẽ, đúng là bị lạc?”

“Khả năng này có thể xảy ra. Cháu giúp chú tìm một chút, nhưng là,...đừng ôm hi vọng quá nhiều.” Tiểu Vương uyển chuyển nói, sau đó nói tiếp:

“Chú Lý, chú còn nhớ mùa hè năm ngoái ở trong hàng cây của quảng trường có người tìm được một bé gái?”

Vị trí của Nam Thành gần Đông Nam, mặt trời mọc sớm, những người chủ quầy hàng bán đồ ăn sáng lúc nào cũng dậy sớm. Mùa hè năm ngoái, có một cô bán bánh bao vừa đẩy xe hàng tới, liền nghe được tiếng trẻ con khóc phát ra ở bên trong hàng cây ở cách đó không xa.

Mới sáng sớm bên trong quảng trường khá ít người, cô liền chuyển hướng tới hàng cây, ở bên trong hàng cây, nhìn thấy một bé gái sơ sinh mấy ngày tuổi được bọc một tã lót màu hồng.

Ông nội cũng nghe được chuyện này. Ông chỉ biết sau đó cô bán bánh bao đó báo cho cảnh sát, cảnh sát liền đưa bé gái đi sau khi cảnh sát đến; nhưng ông không biết bé gái được đưa đi đâu,liền lo lắng hỏi: “Về sau đứa bé thế nào rồi?”

“Đứa bé được đưa vào cô nhi viện. Vì không tìm thấy cha mẹ, liền đưa bé gái vào cô nhi viện.” Tiểu Vương nói.

Hắn nói xong liền nhìn Hứa Đông Nhược một chút, hình như dự đoán được tương lai của cô bé.

Ông nội không có nói chuyện.

“Dù đã là thời đại mới, nhưng trong xã hội bây giờ vẫn còn nhiều người vẫn giữ tư tưởng sinh con trai để nối dõi tông đường. Kế hoạch hoá gia đình nghiêm ngặt, không biết phải làm sao? Không sinh, hoặc sinh ra con gái sau đó đem đi tặng cho người khác. Lúc đó cháu còn ôm bé gái đó tới bệnh viện kiểm tra khám xong, các chỉ số thể chất đều đạt yêu cầu, vì sao cha mẹ vứt bỏ? Vì cô ấy là con gái sao? Giống với cô bé này, nàng nói trong nhà còn có chị gái, trong nhà đã có hai nữ tử, muốn sinh thêm một nam tử thì phòng kế hoạch hoá gia đình không đồng ý, huống chi là thành phố Tây Phủ, nơi đấy quản lý rất chặt, cháu đoán cô bé tám chín phần bị vứt bỏ, trên người không còn phương thức liên lạc,...” Tiểu Vương không còn cách nào khác lên tiếng.

Ông nội không cam lòng, nhưng vẫn muốn cố gắng một chút: “Đi tìm tiếp đi, nhỡ đứa bé bị lạc bố mẹ thật thì sao? Ở cô nhi viện, những đứa trẻ đó sau này đã bị đưa đi rồi,...”

Tiểu Vương hiểu rõ tính cách của chú Lý, liền đáp: “Chú Lý xin hãy yên tâm, cháu nhất định cố gắng hết sức. Còn cô bé này thì sao? Hôm nay sắp xếp cô bé thế nào? Để cô bé đi theo cháu về sở, hoặc để cô bé ở lại chỗ này?”

Ông nội liếc nhìn lại, thấy hai đứa nói cười vui vẻ, rất hoà thuận với nhau. Sau khi suy nghĩ xong, liền nói: “Trước tiên,hãy để cô bé ở chỗ này đi, chờ ngươi bên kia báo lại tin tức rồi nói sau.”

“Được, khi có thông tin mới thì cháu lập tức đến tìm chú.” Tiểu Vương nói. ...

Tiểu Vương do dự một lúc rồi nói: “Chú à, trên đời này có nhiều chuyện chúng cháu quản không được. Chú nỗ lực hết sức là được, có Bất Phàm là đủ.”

Ông nội hiểu ý Tiểu Vương. Trên thực tế, Bất Phàm không phải là cháu trai ruột của ông.

Sức khỏe của vợ ông không tốt từ khi vợ ông còn trẻ, cho nên vợ chồng ông không có con.

Ông từng có một người bạn tốt. Bảy năm trước, gia đình của người bạn tốt này không may qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, chỉ có duy nhất một đứa trẻ khoảng ba tuổi sống sót mà đứa trẻ đó chính là Trịnh Bất Phàm.

Vợ chồng ông lão sau khi biết được tin, chủ động nhận nuôi, coi như con ruột mà nuôi nấng, chăm sóc.

Ba năm trước, vợ của ông qua đời, trong nhà chỉ còn hai ông cháu.

Ông năm nay sáu mươi hai tuổi, toàn bộ thu nhập của ông đều nhờ vào việc vá giày cho người ta. Dù là ngày nắng, ngày mưa, mưa tuyết, ông đều miệt mài kiếm tiền. Nuôi trẻ con không dễ, con muốn ăn, muốn mặc, đi học, cho dù tiết kiệm nhưng vẫn tiêu tốn một khoảng tiền lớn.

Tiểu Vương cũng biết hoàn cảnh của hai ông cháu. Hắn biết chú Lý là một người tốt bụng, có lẽ hắn cảm thấy cô bé đáng thương cho nên không đành lòng đưa cô bé vào cô nhi viện. Muốn nuôi lấy một người, áp lực cũng quá lớn cho nên mới khuyên ông nỗ lực hết sức mình.

Ông nội trầm ngâm một lúc, sau đó cất tiếng nói: “Giày của cháu sắp sửa xong, đợi năm phút nữa là được.”

Tiểu Vương nói: “Vâng .”

Năm phút sau, ông nội sửa giày xong. Tiểu Vương định lấy tiền ra, ông nội liền xua tay: “Không cần đâu.”

Tiểu Vương vẫn lấy ra một tờ tiền ra rồi đặt lên bàn, cười nói: “Chú Lý, sau này nói cho cháu biết chú mở quầy hàng ở đâu, cháu sẽ đến chỗ chú sửa giày.” Nói xong, hắn cầm đôi giày vừa sửa xong rời đi.

Sau đó có một vài khách đến sửa giày. Trong lúc ông nội sửa giày cho khách, thì Hứa Đông Nhược và Trịnh Bất Phàm đang ngồi chơi, tuy mới quen nhau nhưng hai đứa rất hợp nhau.

Hứa Đông Nhược còn chưa đi học, còn Trịnh Bất Phàm đang học lớp 3. Trong mắt rất nhiều nam sinh, những đứa trẻ chưa đi học đều là những đứa trẻ không biết gì, cho nên không muốn chơi với trẻ nhỏ đặc biệt chơi với bé gái.

Nhưng Trịnh Bất Phàm rất kiên nhẫn với Hứa Đông Nhược, anh kể cho cô nghe một vài chuyện ở trường, cũng hướng dẫn cô chơi một vài trò chơi nhỏ như oẳn tù tì, nhảy lò cò,vỗ tay,...

Hai đứa trẻ một lớn một nhỏ chơi đùa rất vui vẻ, Hứa Đông Nhược cười khúc khích suốt, nhất thời quên mất việc tìm cha mẹ.

Trước khi cô bé biết được điều đó, mặt trời đang dần lặn ở phía Tây.

Khi màn đêm buông xuống, hầu hết các tiểu thương ở trên quảng trường đều về nhà, ông nội cũng không ngoại lệ. Ông rời khỏi chiếc ghế dài, vừa dọn dẹp đồ, vừa nói: “Bất Phàm, cháu bé, đến giờ về ăn cơm rồi.”

Hai đứa trẻ đang chơi trò vỗ tay. Trịnh Bất Phàm sau khi nghe được lời nói của ông nội, lập tức dừng trò chơi, nói với Hứa Đông Nhược: “Chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, Trịnh Bất Phàm rời khỏi ghế, đi giúp ông nội thu dọn đồ đạc.

Có một chiếc xe xích lô ở bên cạnh quầy để giày, Bất Phàm đem chiếc bàn nhỏ đặt ở trên xe xích lô.

Hứa Đông Nhược lúc này mới thức tỉnh, lo lắng nói: “Không được, cha mẹ của con còn chưa tới đâu.”

Ông nội nhẹ giọng nói: “Cô bé, trời đã tối rồi, chúng ta đợi ngày mai đi.”

Hứa Đông Nhược nhíu mày một lúc, nói: “Vâng ạ!”

Trịnh Bất Phàm ngẩng đầu hỏi ông: “Ông nội, cô ấy cũng theo chúng ta về nhà chứ?” Ông nội nhẹ gật đầu, mỉm cười nói: “Ừ. Con phải học cách chăm sóc em gái mình đi.” Trịnh Bất Phàm sửng sốt một lúc, sau đó mở to mắt nhìn ông nội.

Ông lão vẫn cho rằng cháu trai không nguyện ý để ông mang theo cô bé này về nhà, đang định thuyết phục. Nhưng lúc này Trịnh Bất Phàm đột nhiên quay đầu lại, nháy mắt với cô bé, vừa cười vừa nói: “Đồ ngốc, em cùng chúng ta về nhà đi.”

Hứa Đông Nhược mím môi, không phục nói: “Người ta mới không phải là đồ ngốc.”

Trịnh Bất Phàm ngoảnh mặt làm ngơ: “Đồ ngốc, nhớ kỹ, từ nay trở đi gọi anh là anh trai.”