Lưu Luyến Si Mê Người

Chương 12: Khi tình yêu gần kề (1)

Đã hơn 11h đêm,Tây Phụ về đêm xe vẫn tới lui như mọi ngày, hai bên đường đèn sáng trưng, ngã bóng khắp mặt đường một màu vàng ấm áp ánh đèn.

Trên đường về nhà, Hứa Đông Nhược không kìm chế được mà thường xuyên xoay mặt nhìn trộm Trịnh Bất Phàm đang lái xe.

Khi nhìn nghiêng, khuôn mặt góc cạnh của hắn rõ ràng qua từng đường nét, sống mũi cao thẳng, lông mày thanh tú, từng đường cong trên mặt gần như hoàn mỹ.

Ánh sáng trong xe lờ mờ, cảnh sắc bên ngoài cửa kính rất nhanh bị bỏ lại đằng sau. Điều duy nhất không thay đổi chính là bóng nghiêng của hắn, khiến cho Hứa Đông Nhược cảm giác như rơi vào mộng cảnh.

Anh là vĩnh hằng.

Mười mấy năm trước, cô cũng về nhà với hắn như vậy, cùng lắm thì lúc đấy hai người bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe ba bánh cũ nát, ông nội đạp xe ở phía trước, hai đứa trẻ sóng vai dựa vào lan can xe ba bánh mà ngồi.

Lần đó cô mới 6 tuổi rưỡi, hiện tại cô đã 27 tuổi. Hai mươi năm trôi qua, những chuyện xảy ra lúc cô 6- 7, tuổi nhiều chuyện cô cũng chẳng còn nhớ rõ nữa. Ví dụ như lúc đó vì sao cô lại xuống tàu? Lại ví dụ như hắn ta rốt cuộc là vì sao lại lạc cha mẹ ruột?

Những thứ này, cô đều không nhớ rõ, trong đầu chỉ đọng lại vài hình ảnh loáng thoáng, trong đó hình ảnh rõ ràng nhất chính là, cô gặp được Trịnh Bất Phàm trước nhà ga xe lửa đông đúc, hắn cho cô một cái bánh nướng.

Một đoạn ký ức rõ ràng nhất về thời thơ ấu là lần đầu tiên cô kề vai sát cánh với hắn trên chiếc xe ba bánh nhỏ. Đó là vào một đêm gió lạnh thi nhau mà thổi, thổi đến hai đứa trẻ run rẩy không thôi. Sau đó, hắn đưa toàn bộ những gì mình có để giữ ấm, từ mũ, khăn quàng cổ đến găng tay của mình.

Mũ của hắn thì to, Hứa Đông Nhược đội vào đầu bị lọt thỏm, thế nên cô cứ không ngừng dùng đôi bàn tay bé nhỏ ấy nâng mũ lên, nếu không sẽ bị che mắt.

Găng tay bông của Trịnh Bất Phàm cũng rất lớn, cô mang vào giống như đeo hai móng vuốt gấu. Hắn thấy vậy cũng cười mà trêu cô, nói rằng Hứa Đông Nhược trông thật giống một con gấu ngu ngốc.

Đoạn kỉ niệm này vẫn in dấu trong kí ức của cô, phảng phất như thể mới xảy ra vào hôm qua vậy.

Trịnh Bất Phàm cảm nhận được ánh mắt của Hứa Đông Nhược, mới đầu hắn vẫn không nói gì, sau đó bị cô nhìn đến mức hắn phải ngượng cả lên, nhịn không được hỏi một câu:

“Em nhìn cái gì vậy?"

Hứa Đông Nhược cố ý trả lời:

"Nhìn xem anh có già đi chưa."

Trịnh Bất Phàm lập tức hỏi ngược lại:

"Anh già rồi sao?"

Hứa Đông Nhược đáp lại:

"So với lần trước hai chúng ta gặp nhau, anh đúng là đã già hơn không ít."

Lần gặp mặt trước đã 12 năm, sao có thể không già.

Trịnh Bất Phàm không thể đồng tình với cô, trả lời:

"Em sao không so sánh với lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau?"

"Đã hai mươi năm rồi, làm sao em nhớ được lúc trước anh trông như thế nào? Em suýt nữa là quên anh năm 18 tuổi trông như thế nào."

Thật ra cô nhớ rất rõ, bất cứ khi nào cô cũng nhớ rõ về hắn, chỉ là cô cố ý nói như vậy thôi.

Trịnh Bất Phàm hơi ghé mắt, lông mày khẽ nhíu lại: " Vậy em hôm nay còn có thể vừa liếc mắt liền nhận ra anh?"

Hứa Đông Nhược mặt không đỏ, tim không loạn, kéo tay hắn:

"Aizz, khi đó em cũng sợ nhận sai mà, nhưng cơ hội chỉ đến một lần, biết đâu là anh thì sao? Lúc đó, em có thể ôm đùi của chủ tịch DZ, sau này có thể tung hoành trong giới thời trang."

Trịnh Bất Phàm bị cô chọc cười, lại hỏi:

"Em không sợ anh quên em?"

Hứa Đông Nhược kiên định mà nói:

"Không sợ, mới 12 năm mà thôi, em có lòng tin vào trí nhớ của anh."

"Mới mười hai năm?" Trịnh Bất Phàm bỗng nhiên tức giận.

"Vừa đi đã 12 năm, em không biết xấu hổ còn nói?"

Hứa Đông Nhược muốn nói lại thôi.

Đối với hắn mà nói, lúc ấy cô quả thật đi mà không nói lời từ biệt, nhưng Trịnh Bất Phàm đến giờ có lẽ vẫn không biết được, ngày đó cô đã để lại thông tin liên lạc cho hắn.

Năm đó, khi cô trở lại Tây Phụ, mỗi ngày đều chờ hắn đến tìm mình, nhưng chờ một mạch đến 12 năm, hắn vẫn chưa từng xuất hiện.

Cô còn tưởng rằng hắn đã quên cô, càng sợ trải qua chuyện kia, hắn bắt đầu chán ghét cô, không bao giờ muốn tìm thấy cô nữa.

Thế nhưng hôm nay biểu hiện của hắn lại khiến cô vô cùng kinh ngạc, hắn thật sự cho là cô không từ mà biệt.

Thật ra cô rất muốn nói với hắn:

"Em không phải không nói lời tạm biệt, ngày đó em đã để lại thông tin liên lạc cho anh."

Nhưng lời chưa kịp thốt lên đã bị nghẹn lại, bởi Hứa Đông Nhược không nắm được năm đó sau khi cô rời đi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì.

Huống hồ đã qua 12 năm, truy cứu lại chuyện quá khứ cũng không còn ý nghĩa gì.

Mấy lần muốn nói lại thôi, cô cuối cùng nuốt lại những lời này vào trong, trả lời Trịnh Bất Phàm:

"Sau này không bao giờ đi nữa."

Trịnh Bất Phàm thở dài:

"Em nếu đi thêm 12 năm nữa, anh thật sự sẽ già."

Hứa Đông Nhược vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy dâng trào chua xót, đồng thời cảm thấy bản thân rất may mắn.

May mắn vì cả hai chỉ chia xa mười hai năm, còn có thể gặp lại nhau ở thời điểm xuân thì.

Đổi lại là chờ hai mươi năm hoặc giả dụ nhiều thêm vài lần mười năm như này nữa, e là cảnh còn người mất.

Mười mấy phút sau, Trịnh Bất Phàm lái xe vào Bắc Uyển.

Đó là khu biệt thự cao cấp nằm ngoài vành đai phía bắc của thành phố Tây Phụ.

Biệt thự khu này, căn rẻ nhất cũng đến hai mươi triệu. Cửa lớn trước mỗi biệt thự đều là cảm ứng hoàn toàn tự động, thân xe vừa tiến vào làn nước trước cửa, cánh cửa sắt lớn màu đen liền tự động mở ra hai bên.

Điều đầu tiên đập vào mắt là nhà để xe, có thể đậu hai xe cùng lúc. Lúc này chỗ đậu xe bên trái đã có một chiếc Volkswagen Thượng Hải.

Khoảnh khắc Hứa Đông Nhược nhìn thấy " chiến mã" của mình, cô nhất thời cảm thấy bản thân có lỗi với nó. Không đúng, phải là có lỗi với căn biệt thự sang trọng này.

Biệt thự ba tầng, mấy chục triệu, ở cùng với Thượng Hải của cô, thật là quá oan ức.

Xe của Trịnh Bất Phàm là một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, giá của một chiếc xe gần như bằng nửa biệt thự.

Hai chiếc xe đặt ở chỗ song song với nhau, như đang so sánh vậy, Thượng Hải công có vẻ hơi lép vế.

Tuy rằng Hứa Đông Nhược có một trái tim kim cương, hơn nữa cô cũng biết Trịnh Bất Phàm khẳng định sẽ không xem thường cô, cho nên cô không cần phải cảm thấy mất mặt, nhưng đối với tình cảnh này, đúng là có chút hổ thẹn.

Lúc lấy hành lý từ cốp xe, cô ra vẻ bình tĩnh nói một câu:

"Ngày mai em sẽ lái xe đi, sau này không để ở chỗ anh nữa."

Để câu nói không trở nên đột ngột và mất tự nhiên, Hứa Đông nhược bổ sung thêm một câu:

"Em sợ lâu dài không ở nhà, chỗ đậu xe sẽ bị chiếm đóng."

Trịnh Bất Phàm lấy hành lý của cô từ trong cốp xe ra, ánh mắt vẫn không lay động:

"Được, anh mua thêm cho em một chiếc xe."

Lại nói thêm một câu:

"Em thích xe nào? Porsche 911 có thích không? "

Hứa Đông Nhược nghe thấy liền choáng, mắt chữ O mồm chữ A:

"Anh đùa với em đấy à?"

Trịnh Bất Phàm ngoái đầu nhìn Hứa Đông Nhược, nghiêm túc:

"Anh không đùa."

Hứa Đông Nhược: "…"

Giới tài phiệt có khác.

Im lặng một lúc, cô trả lời:

"Em không xứng đáng với Porsche 911, em chỉ xứng đáng đi xe đạp, anh mua cho em một chiếc xe đạp. ”

Trịnh Bất Phàm nhíu mày:

"Em học đi xe đạp từ khi nào vậy? Học với ai?"

Trước đây hắn muốn dạy cô học cách đi xe đạp, cô nói không học gì cả, lí do đặc biệt ngang ngược:

"Em không muốn cho nên em không học!"

Mỗi lần như vậy đều thuận lợi khiến Trịnh Bất Phàm tức gần chết.

Sau khi chia tay nhiều năm, cô lại biết đi xe đạp, trong lòng hắn có chút mất cân bằng. Học với ai, một nam một nữ?

Hứa Đông Nhược sửng sốt, quên mất bản thân không biết đi xe đạp.

Trước đây Trịnh Bất Phàm từng muốn dạy cô học đi xe đạp, cô cũng vì giận dỗi mà hắn nói gì cũng không chịu học.

Sau này về nhà, cha cô muốn dạy cô đi xe đạp, cô vẫn không học, lại chờ đợi Trịnh Bất Phàm dạy cô.

Lăn qua lăn lại hai mươi bảy năm, cô vẫn chưa học được cách đạp xe.

Lần này thật sự là có hơi mất mặt, xoa xoa chóp mũi, cô ra vẻ bình tĩnh đáp lời:

"Cái kia… em là thuận miệng nói."

Trịnh Bất Phàm: "Thật?"

Hứa Đông Nhược: "Vâng."

Trong lòng Trịnh Bất Phàm lúc này mới cân bằng, hắn hỏi:

"Hiện tại em muốn học đi xe đạp sao?"

Đúng vậy, nhưng nguyên nhân không phải vì cô cảm thấy không biết đạp xe bất tiện mà vì muốn Trịnh Bất Phàm dạy cô. Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Trịnh Bất Phàm thở phào nhẹ nhõm, lần này rốt cục không còn là:

"Em không muốn cho nên em không học nữa."

"Ngày mốt anh có một ngày nghỉ, có thể dạy cho em."

Trừ phi là gặp phải hạng mục tương đối bận rộn, bình thường chủ tịch mỗi tháng có bốn ngày nghỉ.

"Được."

Sau khi xác định muốn học xe đạp, Hứa Đông Nhược lại có chút chần chừ.

“Anh còn nhớ Vương Dũng không? Chính là kẻ ngớ ngẩn ở phòng bên cạnh chúng ta, hắn học đi xe đạp bị gãy một tay một chân, suốt hai tháng phải bó thạch cao!”

Vương Dũng cũng bằng tuổi cô, khi còn bé hai người bọn họ hầu như ngày nào cũng cùng đến lớp, cùng về nhà.

Khoảng thời gian đồng chí Vương dũng bó thạch cao, quả thật phảng phất như tàn phế, tay không thể xách, vali không thể khiêng, hơi động một chút thì hắn dùng toàn bộ khí lực của cổ họng mà gào thét:

"Đau! Đau quá!"

Hơn nữa mặt mày vô cùng biểu cảm.

Hứa Đông Nhược sợ tới mức sửng sốt, trường hợp của Vương Dũng để lại trong lòng cô một bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa. Có thể nói, Vương Dũng cũng là một trong những lí do quan trọng khiến cô không muốn học đạp xe.

Hứa Đông Nhược càng nghĩ càng sợ hãi:

"Nếu em bị gãy tay thì làm sao bây giờ? Em… Em vẫn còn muốn vẽ bản thảo thiết kế. Nếu không vẫn là…"

Lời của cô còn chưa dứt, đã bị Trịnh Bất Phàm cắt đứt, hắn nhìn mắt cô, từng câu từng chữ cam đoan:

"Anh sẽ không bao giờ để em ngã."

Ngữ khí của hắn rất mạnh, tựa như một phát súng vào tay, khiến cô trong nháy mắt yên bình tâm trí.

Cô tin hắn, không khỏi nhếch khóe môi, cố ý hỏi một câu:

"Nếu em ngã xuống thì làm sao bây giờ?"

Trịnh Bất Phàm:"Anh bồi thường mạng cho em."

Hứa Đông Nhược không nói gì, chỉ nghĩ thầm:

[Anh nói như vậy, gãy tay gãy chân em cũng phải ngã một lần!]

Trên vách tường phía đông gara có một cánh cửa, vào cửa rẽ trái, có mấy bậc thang xuống dưới dẫn đến khu giải trí, còn bên phải là bậc thang lên trên, dẫn đến tầng hai của biệt thự, cũng là phòng khách chính. Bên cạnh thang bộ, là thang máy gia đình.

Trịnh Bất Phàm kéo vali tới trước thang máy, nhấn nút bấm trên vách tường bên phải, đồng thời nói với Hứa Đông Nhược:

"Phía dưới là phòng tập thể dục, còn có rạp hát gia đình và KTV, có thể mời bạn bè đến nhà chơi."

Hứa Đông Nhược để ý, hắn dùng từ "mời". Nói chung, chỉ có chủ nhà mới có thể mời khách đến nhà chơi. Ý hắn là, cô đã trở thành bà chủ trong nhà sao?

Hứa Đông Nhược có chút kích động, nhưng lại có chút không yên tâm. Suy nghĩ một lát, cô ngập ngừng nói:

“Bình thường em hay mời bạn bè đến nhà chơi."

Trịnh Bất Phàm lúc này ngữ điệu nhẹ nhàng, âm giọng kiên định nói:

"Sau này, nơi đây chính là nhà em."