Tiểu Tam Là Cái Khóc Bao

Chương 4: ᛕɦoáı Ꮯảʍ khi kiềm chế (H+)

"Bóp nhanh hơn" Trầm Hân nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng hồng của La Tĩnh, đầu ngón tay không sơn móng tay, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đầu ngón tay mềm mại dính chút nước mật ẩm ướt hơi phản quang, đang trượt giữa môi hoa, chọc vào nhị hoa nhỏ.

"Không làm nổi nữa." La Tĩnh khẽ cau mày, nàng không biết mình đã hết hơi, mật dịch co rút dường như sắp đạt cao trào, đây là lần đầu tiên nàng trải qua kɧoáı ©ảʍ như vậy, nàng vốn rất nhạy cảm chỉ muốn dừng lại, làm gì còn có thể tăng tốc độ.

Nhưng dường như Trầm Hân không muốn buông tha nàng, không ngừng thổi luồng khí nóng vào giữa hai chân nàng: "Nhanh lên, tăng tốc độ, cô có thể làm được."

Tim của La Tĩnh đập mất cân bằng vài nhịp, nàng cắn môi tăng tốc độ cọ xát, hoa huyệt co rút lại ra rất nhiều nước, La Tĩnh cũng bật ra những tiếng rêи ɾỉ quyến rũ.

Nhìn cô gái trước mặt vẫn không dừng lại dù ngón chân đã khuỵu xuống, cố gắng hết sức làm theo lời mình chỉ dẫn, trong lòng Trầm Hân cảm thấy có một niềm vui không thể giải thích được, cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ như mèo con của La Tĩnh, cũng sờ đến giữa hai chân nàng, ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ lên môi, trực tiếp dùng La Tĩnh làm thuốc tăng kɧoáı ©ảʍ cho bản thân.

"Ưm a... a, thật kỳ lạ... " Đầu gối của La Tĩnh run lên, hai chân không nhịn được muốn khép lại, nhưng khuỷu tay lại không thể khép lại được, nơi đó bị nhìn chằm chằm đang đập, giống như có một cảm giác mãnh liệt hơn sắp phun ra, La Tĩnh không biết đó là gì, nhưng cảm thấy hoa huyệt đang mở ra và co rút lại, không biết là thoải mái hay khó chịu.

Trầm Hân cũng không nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy mình đã tìm được bảo bối, dù học đại học rồi mà cũng chưa biết cao trào, rõ ràng nàng chỉ là một con thỏ trắng vô tình đột nhập vào thành phố. Muốn xem bé thỏ trắng nhỏ bé này sẽ có dáng vẻ như thế nào khi lần đầu tiên lêи đỉиɦ.

"A~ Ư ưm~ Um~" Nhị hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng kéo căng đến cực điểm, trượt qua một lần nữa, La Tĩnh mãnh liệt hét lên một tiếng. Âʍ ɦộ co thắt không kiểm soát được, co bóp trong ẩm ướt phát ra tiếng tách tách nhỏ.

"Đừng dừng lại, tiếp tục nhào nặn." Giọng nói của Trầm Hân đột nhiên đến rất gần, La Tĩnh đang trong cơn cao trào bỗng giật mình, nàng không dám cử động bàn tay định rút ra, nhưng đột nhiên Trầm Hân hôn lên má nàng.

La Tĩnh hiếm khi đến gần người khác, nhưng nàng không có bài xích như nàng tưởng tượng, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm nhẹ của dầu gội đầu, mỗi Trầm Hân nóng bỏng, mềm mại trên má nàng, như đang mím lại, như rơi một vài giọt mồ hôi, giọng cô trầm thấp và rất nữ tính quyến rũ, khi cô nói thì môi cô đặt nhẹ lên má nàng: "Hãy tiếp tục đi, đừng dừng lại cho đến khi tôi nói dừng."

Đây là một yêu cầu quá đáng, La Tĩnh lần đầu tiên trải nghiệm cao trào hoàn toàn không thể đáp ứng yêu cầu như vậy. Lúc này tư thế của nàng cũng không đúng, không biết hai chân khép lại từ lúc nào, chỉ có điều ngón tay vẫn bị hút trong môi hoa không rút ra ngoài, đầu ngón tay chỉ chạm vào âʍ ѵậŧ cũng không thể động đậy nữa.

Thấy vậy, Trầm Hân duỗi tay ra giúp nàng, đè ngón tay của La Tĩnh đang xoa rồi xoay người nàng lại, hai chân co quắp lại càng có cảm giác, La Tĩnh kêu lên: "Không được~ A~ A không... Ư ưʍ..."

Thân thể nàng run lên như cá gặp nước, há to mồm, vẻ mặt hoảng sợ.

Trầm Hân thở hổn hển thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn lại đang chìm sâu vào cao trào của La Tĩnh, cô còn định tiếp tục chạm vào vài cái nữa, nghĩ người dưới thân mình đang điên cuồng vì mình, nhịp tim của Trầm Hân cũng chậm lại, cô vùi đầu vào cổ La Tĩnh, phát ra một tiếng khịt mũi khó chịu, bản thân cũng lêи đỉиɦ theo.

Cô không nghĩ mình vừa lêи đỉиɦ, đột nhiên cảm thấy ẩm ướt, nhìn xuống, La Tĩnh đã gần như choáng váng vì xấu hổ, giữa hai chân nàng chảy ra nước ướt, cho dù bị chen vào chân thì cũng không thể ngăn cản được hơi ẩm ướt ở trên khăn trải giường, đang dần dần lan ra làm ướt cả một vùng rộng lớn.

Trầm Hân nhướng mày, cô không ngờ lượng xuất tinh đầu tiên của La Tĩnh lại nhiều như vậy, có vẻ như miệng thì nói không cần nhưng cơ thể nàng lại thích lêи đỉиɦ đến mức ôm chặt lấy giường.

"Tôi đã nói là không được rồi..." La Tĩnh xấu hổ muốn chết, làm sao nàng biết được cái mà mình chảy đầy trên giường này là cái gì, cảm giác như tè dầm vậy.

Trầm Hân lợi dụng sự thẹn thùng của nàng len lén sờ vài cái trên thân thể mềm mại trơn bóng, trên da mịn màng còn có một tầng mồ hôi nóng, sờ sờ càng có cảm giác.

"Sau khi lêи đỉиɦ thì phải tự mình nhào nặn ở đây." Cô vỗ nhẹ lên đầṳ ѵú hồng hào của La Tĩnh, để nàng tự mình nhào nặn.

La Tĩnh ngoan ngoãn nhéo đầṳ ѵú mình và nhào nặn nhẹ nhàng, không ngờ cơ thể mình sau khi lêи đỉиɦ lại đặc biệt nhạy cảm, nàng khẽ rên lên và tỏ ra thoải mái. Sau khi lêи đỉиɦ thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở đầṳ ѵú tương đối ôn hoà, giai điệu lêи đỉиɦ cuối cùng từ từ kéo dài.

Lúc này Trầm Hân mới hỏi nàng: "Cảm giác lêи đỉиɦ vừa rồi như thế nào? Cô thoải mái đến mức phun ra luôn rồi."

Cô muốn La Tĩnh trả lời thành thật.

Cơ thể đỏ bừng của La Tĩnh đã kiệt sức, còn phải vừa xoa đầṳ ѵú của mình vừa nói về cảm giác của nó, nhịn hồi lâu mới nói: "Tê tê... Rất thoải mái."

Giọng nàng rất nhỏ, nhưng Trầm Hân vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Thật là ngoan." Cô không nhịn được hôn lên trán và má của La Tĩnh, Trầm Hân cảm thấy người tình bé nhỏ mới bao nuôi của mình thật sự rất đáng yêu, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Cô bảo La Tĩnh nhào nặn núʍ ѵú đỏ lên mới được dừng lại, đầṳ ѵú vốn nhỏ hồng giờ đã trở thành giống như hai quả đào nhỏ màu đỏ. Trầm Hân hơi muốn liếʍ láp, nhưng hôm nay cô đã hứa sẽ không làm loạn nữa, cô dời tầm mắt ra khỏi thân thể gợi cảm quyến rũ của nàng, nói: "Cô đi tắm trước đi."

La Tĩnh nằm một lúc rồi mới ngồi dậy, giống như tự nhủ: "Bụng trướng."

Trầm Hân thấp giọng cười cười, vươn tay xoa xoa nàng: "Có nhiều nước à?"

La Tĩnh đỏ bừng mặt đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen tắm rửa, khi nước xối lên người thì nàng còn có chút không dám tin.

Nàng đã thực sự làm chuyện này, nàng đã bán thân xác của mình để lấy tiền, La Tĩnh cảm thấy nó như một giấc mơ không chân thực, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không rõ đó là một giấc mơ đẹp hay một cơn ác mộng, cảm giác thực sự điên rồ...

La Tĩnh buộc mình phải bình tĩnh lại rồi mới ra khỏi phòng tắm, trên người nóng bừng bừng, thấy cửa phòng tắm đặt một chiếc áo choàng tắm, nên lúc này nàng không cần tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy đi chạy lại.

Khăn trải giường trong phòng đã được thay sạch sẽ, La Tĩnh liếc nhìn giường, nhịp tim lại muốn tăng nhanh, nàng nhanh chóng quay mặt đi nhìn Trầm Hân đang lật mấy tờ tạp chí trên ghế sô pha, lại thấy tóc của cô vẫn còn đang ướt, có vẻ như cô không có ý định lau khô.

"Ờm." La Tĩnh chậm rãi đi tới, trên tay cầm cái máy sấy tóc và lược của khách sạn: "Không sấy khô tóc thì sẽ bị cảm lạnh."

Trầm Hân liếc nàng rồi nhún vai, cô vẫn không muốn sấy tóc, cô không có thói quen này.

La Tĩnh tự mình sấy khô tóc, thấy tóc của Trầm Hân vẫn còn ướt, sau khi nghĩ ngợi lại không nhịn được đi tới: "Hay là, để tôi sấy cho chị nhé."

Trầm Hân hơi ngạc nhiên, không ngờ La Tĩnh lại chủ động như vậy, chẳng lẽ đang muốn lấy lòng mình sao? Trông không giống... Nhưng vì nàng là người tình nhỏ bé được mua tới, biết cách chăm sóc mình thì sẽ càng tốt hơn. Trầm Hân gật đầu: "Được, cô qua đây."