La Tĩnh chưa từng xấu hổ như vậy, nàng nắm chặt chiếc váy ngắn đã cởi ra trong tay, trên người chỉ còn mỗi bộ đồ lót trắng tinh, nàng run rẩy nửa quỳ xuống, dùng ánh mắt ngại ngùng nhìn Trầm Hân ở phía bên kia giường.
Trầm Hân duỗi tay lấy chiếc váy ấy đi, La Tĩnh thực sự quá trẻ, nàng chỉ mới đầu hai mươi thôi. Làn da của cô gái đôi mươi vừa trắng trẻo lại pha chút màu hồng phấn, màu qυầи ɭóŧ là sắc trắng đơn giản nhất, Trầm Hân chậm rãi nhìn xuống, chiếc qυầи ɭóŧ trắng phau đã bị hai cánh hoa của La Tĩnh gặm nhấm, tạo thành hình chữ W nho nhỏ, hấp dẫn thị giác người xem.
Cô không khỏi nuốt nước miếng, ngực Trầm Hân ngửa râm ran, lập tức với tay kéo mép qυầи ɭóŧ của La Tĩnh, đầu ngón tay hơi cong cong, chiếc qυầи ɭóŧ bắn về chỗ cũ, tạo thành tiếng bang bên hông La Tĩnh.
Trái tim La Tĩnh đập rộn ràng, nàng không biết nên dùng vẻ mặt gì khi qυầи ɭóŧ của mình bị người ta sờ soạng.
Trầm Hân nghe thấy tiếng trái tim La Tĩnh đập, bỗng mỉm cười: "Không cần sốt ruột vậy đâu, sau này chúng ta còn ở chung với nhau dài dài mà, hôm nay chỉ là thói quen vặt vãnh của tôi thôi mà cô đã xấu hổ thế rồi, quần áo vẫn chưa lột hết đâu đấy."
Cô vừa nói vừa mò mẫn đến lưng La Tĩnh, sắc mặt La Tĩnh bỗng dưng thay đổi bởi vì nội y của nàng đã bị ngón tay Trầm Hân kéo xuống, nàng vội vàng ôm lấy ngực mình nhưng áo ngực đã treo vắt vẻo ở trên cánh tay.
"Nơi này của cô không nhỏ lắm nhỉ." Trầm Hân thấy cô ôm ngực, cánh tay đè nén cặp bưởi nên khiến nó trông như những ngọn núi chập chùng, nhìn qua rất dễ nhào nặn, chỉ tiếc là đôi tay đó lại che mất phần quan trọng nhất, không thể thấy núʍ ѵú có màu gì: "Thả tay ra."
La Tĩnh đành buông tay xuống, dẫu nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ nhưng nàng vẫn ghi tạc trong lòng rằng người ta đã mua nàng, cặp đồi nhấp nhô bại lộ hoàn toàn trước mặt Trầm Hân, nàng thả tay quá nhanh nên cặp ngực cứ lắc lư miết.
Quả nhiên là màu hồng nhạt.
Trầm Hân nhìn chằm chằm hai quả cherry đo đỏ ấy, ngay cả La Tĩnh cũng thấy ánh mắt nóng hừng hực mang theo cơn ngứa của cô.
"Còn." Trầm Hân búng qυầи ɭóŧ của La Tĩnh, ý bảo nàng hãy tiếp tục.
La Tĩnh chỉ còn nước cởϊ qυầи lót, hai cánh hoa môi màu hồng phấn lưu luyến đáy qυầи ɭóŧ không thôi, chiếc qυầи ɭóŧ che lấp mảnh địa đàng bí ẩn nhất, dưới mảnh đất hình tam giác là một lớp lông tơ, trông rất sạch sẽ.
"Ngoan lắm." Không hiểu vì sao Trầm Hân lại hưng phấn khi thấy La Tĩnh nghe lời như vậy, nàng càng nhẫn nhịn chịu đựng, Trầm Hân càng muốn tước thành đoạt đất, khống chế La Tĩnh sít sao.
Lúc này La Tỉnh đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nàng định che thân nhưng Trầm Hân chẳng cho phép, nàng giống như một món hàng tinh xảo cho Trầm Hân thưởng thức, nàng không biết cuộc triển lãm thẹn thùng này sẽ kết thúc khi nào, La Tĩnh thở khẽ, điều tiết hơi thở để trái tim bớt rộn ràng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, tôi sẽ không chạm vào cô." Câu nói của Trầm Hân khiến La Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, nàng chưa sẵn sàng lăn giường cùng một người phụ nữ xa lạ đâu, nhưng Trầm Hân lại nói tiếp: "Vậy nên hôm nay cô tự đến."
La Tĩnh lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa nhìn đã biết nàng không thường tự an ủi, Trầm Hân không khỏi mừng thầm, nghĩ đến việc La Tĩnh nếm thử hương vị kɧoáı ©ảʍ mà bản thân nàng ít khi trải qua, Trầm Hân sẽ hướng dẫn cô thủ da^ʍ đồng thời dùng giọng nói của mình giúp La Tĩnh đạt cơn cực khoái.
Để có thể nhìn rõ ràng, Trầm Hân sai La Tĩnh nằm dang chân xuống giường, cơ thể La Tĩnh chưa đến mức mảnh khảnh, đùi và bụng có một ít thịt mềm nên cặp mông tròn trịa đẫy đà hơn hẳn, còn mềm mại hơn cả tưởng tượng của cô, cô dễ dàng làm được tư thế Trầm Hân yêu cầu.
Hai chân mở rộng, Trầm Hân lót một chiếc gối dưới eo nàng, rồi chống khuỷu tay lên đầu gối của La Tĩnh, nàng chưa từng thấy tư thế như thế này nên không khỏi mắc cỡ, nơi riêng tư không có thứ gì che đậy, viên trân châu dần dần lấp ló sau hai cánh hóa vì nàng dạng chân quá rộng.
"Tư thế này quá xấu hổ." Dẫu tay La Tĩnh có thể che đậy biểu cảm trên mặt nhưng lại không thể giấu mảnh xuân sắc giữa hai chân.
"Đừng che mắt, đến đây làm theo lời tôi nói." Trầm Hân nằm nhoài xuống đuôi giường hòng nhìn kĩ vùиɠ ҡíи của nàng, quả nhiên tất cả đều là màu hồng, cô bảo La Tĩnh đẩy hai miếng thịt ngoài kia ra để cô thấy rõ hơn.
Hai cánh hoa vừa mở, Trầm Hân nuốt nước miếng ừng ực, hơi thở phả vào nơi riêng tư, thớ thịt non run rẩy nom vẻ ngại ngùng.
Làm theo lời căn dặn của Trầm Hân, ngón tay La Tĩnh run run đẩy lớp hoa môi mềm mại, dùng ngón tay nắn cục thịt nho nhỏ, những cơn đê mê xen lẫn đau nhức lập tức truyền đến, nàng lộ ra biểu cảm kỳ lạ, cửa bím nong nóng đột nhiên co rút lại.
Thấy vẻ mặt quá đỗi kỳ lạ của La Tĩnh, Trầm Hân nói chuyện phiếm cùng nàng: "Sao lại trưng cái vẻ mặt này thế? Chẳng lẽ cô chưa từng thủ da^ʍ ư?"
La Tĩnh thật thà lắc đầu.
Lúc còn nhỏ nhà nàng không lớn lắm, phải ở chung phòng với hai chị, sau này học đại học nàng cũng ở ký túc xá, nào có cơ hội làm những chuyện ấy, cảm giác này thật kỳ lạ, chỉ dùng một ngón tay xoa nhẹ mà sao chỗ đó của nàng ngày càng sưng thế?
Nghe La Tĩnh nói vậy, Trầm Hân quyết định cho nàng thử mọi cách thủ da^ʍ, cô bảo La Tĩnh đừng ấn nữa, mà lấy hai ngón tay véo phần nhụy hoa đã dựng đứng, bàn tay còn lại thì cọ xát bên ngoài, cửa âʍ đa͙σ là nơi mẫn cảm nhất, kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy một hồi, đập nước mang tên La Tĩnh bắt đầu xả nước, hai bắp đùi không ngừng run rẩy.
"Rất thoải mái hả?" Trầm Hân không để La Tĩnh tiến vào bên trong, thay vào đó là dạy nàng cách chơi âʍ ѵậŧ theo nhiều cách khác nhau, bướm kia còn chưa có ai vào, Trầm Hân không định dùng cách này cướp đi lần đầu tiên của La Tĩnh.
"Tôi, tôi không biết." La Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy, mặt mày đỏ rực vì lây nhiễm tìиɧ ɖu͙©, nơi ấy đẫm nước, tuy nàng biết phản ứng sinh lý của phụ nữ là chuyện bình thường nhưng lý thuyết và thực hành hoàn toàn khác nhau.
Trầm Hân giống như cô giáo tận tụy, mỗi lần La Tĩnh cho rằng mình đã đến ngưỡng giới hạn, Trầm Hân lại đùa bỡn nàng bằng cách khác, hơn nữa càng ngày càng thoải mái, khe nhỏ như muốn hòa tan cùng làn dâʍ ŧᏂủy̠, nhụy hoa dính nước dịch khiến ngón tay dễ dàng xoa nắn, chỉ làm vài cái mà La Tĩnh đã rêи ɾỉ thành tiếng.
Thanh âm ấy như nốt nhạc nho nhỏ, La Tĩnh nhấp miệng ngượng ngùng vì để người khác nghe thấy tiếng ú ớ của mình, Trầm Hân véo thớ thịt sưng tấy ấy: "Rên cho tôi nghe."
La Tĩnh cảm thấy vùиɠ ҡíи bị niết cực kỳ nóng bỏng, môi nàng từ từ mở ra, tần suất xoa nắn của đầu ngón tay đột ngột gia tăng, căn phòng chậm rãi vang lên từng tiếng ngân yếu ớt.