La Tĩnh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp một câu chuyện hoang đường như vậy, sáng sớm nàng vừa ký một bản hợp đồng, đến tối lại ký thêm một bản nữa, đổi thành kim chủ thì còn được, đây lại từ kim chủ thành vợ của kim chủ?
Nếu nói chuyện này với mấy người trong thôn chắc chắn họ sẽ không hiểu, ngay cả La Tĩnh cũng không hiểu ý định của hai vợ chồng này cơ mà, chồng trộm nuôi bồ nhí còn chưa nói, mà vợ vừa xuất hiện đã cướp người, La Tĩnh nhìn con số để bao nuôi mình cao gấp đôi cái giá của Lạc Kiệt, một trăm vạn bao nàng trọn một năm, đôi mắt La Tĩnh trợn tròn lúc thấy con số ấy.
Nàng chưa từng thấy một khoản kếch xù nào như vậy, La Tĩnh làm ngơ câu chuyện hoang đường đang diễn ra trước mặt, nàng nghĩ về việc có tiền mua thuốc men thì nào còn do dự, lập tức ký tên, nét bút mảnh khảnh dứt khoát.
Trầm Hân lấy bản hợp đồng, ký tên mình cạnh chữ ký của La Tĩnh, nét chữ mạnh mẽ hơn La Tĩnh nhiều, tuy vậy khi đặt cạnh nhau lại xuất hiện sự hài hòa lạ thường.
Lúc này Lạc Kiệt đã mất đối tượng để chơi đùa, anh ta khó chịu vì cuộc chơi bị cắt ngang, vì vậy anh ta dứt khoát nhường phòng luôn cho Trầm Hân, căn phòng khách sạn ở thành phố B như một nơi sinh sống lâu dài của hai vợ chồng bọn họ, nhà thì ở thành phố A, tuy nơi đấy có điều kiện sinh hoạt khá tốt nhưng bọn họ cứ cắm chân tại căn phòng khách sạn này miết. Hôm nay thật trùng hợp, Lạc Kiệt tới đây chơi, Trầm Hân vừa về từ sân bay thành phố B, thế nên hai người vô tình đυ.ng phải nhau.
Trầm Hân không quan tâm chuyện Lạc Kiệt định đi đâu chơi, bởi bọn họ đã từng nói rằng sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của từng người, huống chi cô cũng chẳng hứng thú với thói sống bất thường của anh ta.
Ngoại trừ cô bồ nhí mới mua, Trầm Hân cởi giày cao gót, ngắm nghía khuôn mặt đần độn của La Tĩnh, trên mặt nàng vẫn còn những giọt nước mắt quên lau, dáng vẻ hoa lê đái vũ khiến đáy lòng Trầm Hân nổi cơn ngứa ngáy, khóe miệng không thể ngăn nổi nụ cười kỳ lạ sắp sửa hiện hữu, cô gấp gáp muốn thưởng thức bữa cơm thịnh soạn này.
Đương nhiên, cô cũng làm như bản hợp đồng, hỏi số tài khoản trước rồi chuyển hẳn 100 vạn vào tài khoản La Tĩnh, mua đứt một năm thanh xuân của đứa ngốc.
"Tiền chuyển vào tài khoản rồi, cô kiểm tra đi." Cô nói.
Sau khi La Tĩnh xác nhận số tiền, một dãy số không dài đằng đẳng, đôi mắt nàng trợn lớn: "Đúng là 100 vạn!"
Trầm Hân mỉm cười, hóa ra mua phải một cô bé hám tiền rồi, nhưng cô không ngại, dù sao nàng cũng là người biết coi trọng bản thân mình, một kim chủ như cô tất nhiên sẽ không bủn xỉn, vả lại người tham tiền rất dễ đối phó, Trầm Hân đi tắm rửa, La Tĩnh vẫn chìm trong uy lực của tiền tài.
Đầu ngón tay không ngừng run rẩy khi nàng thấy những con số xuất hiện trên màn hình, nàng chỉ muốn gửi tiền cho chị gái ngay lập tức, nhưng ngón tay vừa chạm điện thoại bỗng dưng do dự, nàng không biết nên nói nguồn gốc của số tiền này như thế nào, nếu nàng thừa nhận việc mình bị người ta bao nuôi thì người nhà nàng sẽ nghĩ như thế nào? Nghĩ nàng vứt hết thể diện của gia đình chăng?
Nàng do dự cắn môi, trong đầu ẩn chứa biết bao lý do chối tội, nhưng bản thân mình dễ bị tìm thấy sơ hở, nàng không dám tự tiện chuyển tiền ra ngoài...
"Vẫn đang xem à?" Giọng của Trầm Hân bỗng truyền đến tai, La Tĩnh bình tĩnh lại và không để tâm mấy chuyện vụn vặt nữa, Trầm Hân đã tắm rửa xong, không biết cô ngồi bên mép giường từ lúc nào, mái tóc ướt đẫm rớt trên vai, khuôn mặt được tẩy trang trông trẻ hơn ban nãy một chút, cô chỉ mặc mỗi chiếc áo tắm dài, bầu ngực lấp ló đằng sau vô cùng gợi cảm.
La Tĩnh nào biết cách thưởng thức vẻ đẹp của một người phụ nữ, thay vào đó nàng sợ tới mức ném bay chiếc điện thoại, âm thanh ấy khiến Trầm Hân nhíu mày, La Tĩnh chột dạ, khóe miệng trở nên cứng ngắc: "Xin, xin lỗi... Tôi." Nàng lập tức bò tới mép giường hòng lấy chiếc điện thoại, hoàn toàn không chú ý đến tư thế của mình trong mắt Trầm Hân.
Váy của nàng vốn dĩ đã ngắn, vì thế khi cúi xuống nàng lập tức lộ phần mông chắc nịch, bắp đùi trắng nõn chẳng còn gì để che chắn, Trầm Hân khoanh tay ngồi đằng sau thưởng thức, qυầи ɭóŧ màu trắng thấp thoáng ló ra, tất nhiên nàng không mặc quần an toàn.
Thứ Trầm Hân không vừa mắt nhất trên người La Tĩnh chính là chiếc váy kia, đã xẻ ngực rồi cả lộ chân, chất vải rẻ rúng cùng đường may cẩu thả không thể hiện được vẻ quyến rũ hào phóng mà còn có vẻ hở hang.
Cô híp mắt, cảm thấy bộ quần áo đấy không phù hợp với khí chất nhu mì của La Tĩnh.
"Cô... Cô Trầm." La Tĩnh nhặt điện thoại về, sửa soạn váy vóc rồi ngồi trước mặt Trầm Hân, bởi không biết làm gì đành hỏi: "Bây giờ tôi nên làm gì?"
Nàng y đúc mấy đứa học sinh ngoan xin giáo viên dạy dỗ, vừa nghiêm túc vừa khờ dại hỏi Trầm Hân.
Sự ngứa ngáy nơi cõi lòng bắt đầu trỗi dậy, không biết vì sao, La Tĩnh mang đến cho cô một cảm giác rung động kỳ lạ, nhưng Trầm Hân không tin cái chuyện vừa gặp đã yêu đó, cảm giác này giống như là cô không thể kiểm soát bản thân trước những món đồ đáng yêu.
Muốn bắt nạt nàng.
"Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không làm gì hết." Trầm Hân sờ cằm tỏ vẻ đang suy tư chuyện gì đấy: "Nhưng tôi phải kiểm tra cơ thể của cô, xem xem cô đã bị người khác nhúng tay chưa."
Điều này nằm trong bản hợp đồng, 100 vạn bao gồm cả lần đầu tiên của La Tĩnh, chuyện Trầm Hân muốn kiểm tra cũng có lý.
La Tĩnh vội vàng đảm bảo: "Nói thật, tôi, tôi chưa từng có bạn trai." Nàng không dám nói dối loại chuyện này, bởi vì tiền vi phạm hợp động chính là một cái giá trên trời.
"Nói không tính." Trầm Hân lắc đầu, ánh mắt nhẹ nhàng nhướng lên, ánh mắt ấy mang theo sự từ chối sắc bén: "Cởϊ qυầи áo ra."
La Tĩnh ngẩn người, vài giây sau mới phản ứng lại, mặt mày lập tức đỏ bừng: "Bây giờ." Tay nàng bấu chặt làn váy ngắn ngủn của mình.
Trầm Hân không nói nữa, chỉ ngoắc tay thúc giục nàng nhanh tay lên một chút.
La Tĩnh lập tức nhìn cánh cửa phòng, nàng bỗng nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, Trầm Hân cũng chú ý tới tầm mắt của nàng, nhưng chẳng hề ngăn cản, nói rằng: "Nếu cô muốn đổi ý cũng có thể, trả lại tiền là đi được." Cô không định níu giữ La Tĩnh.
Đề nghị này quả thực khá mê người, nhưng La Tĩnh chớp mắt bảo: "Không, tôi cởi."
Nói xong, nàng lập tức cởi chiếc váy ngắn cũn cỡn đó xuống, nàng khoe cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình trước mặt người phụ nữ mình gặp lần đầu.