"Em hồi hộp à?" Tiếng cười của người đàn ông vang lên trong phòng, nụ cười ấy mang theo mờ mịt cùng sự ám muội không thể xóa nhòa, trong hoàn cảnh thiếu sáng như bây giờ càng khiến nó có thêm chút từ tính.
"Hơi hơi." La Tĩnh nằm giữa giường, đây là lần đầu tiên nàng được nằm trên chiếc giường êm ái như vậy, nhưng nàng chẳng có tâm trạng đi hưởng thụ sự thư thái ấy, thay vào đó nàng dùng hai tay ôm ngực, vì nằm trên giường nên chiếc váy ngắn của nàng trông hơi xộc xệch, để lộ cặp đùi mươn mướt vừa dài vừa trắng.
Nàng vừa nói vừa nuốt nước miếng, cả khuôn mặt xinh đẹp bị bao trùm bởi căng thẳng xen lẫn lo lắng, nàng mở mắt thật to, nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi đối diện.
Lạc Kiệt thấy nàng như vậy thì không nhịn được mà cười khẽ, nàng chẳng giống một người sắp sửa làʍ t̠ìиɦ một chút nào, nàng tựa như chú chim non mặc người ta xâu xé, cố tỏ ra vô tội trước những thủ đoạn tàn độc của anh ta.
La Tĩnh quả thật rất căng thẳng, nàng kẹp hai chân lại, cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đó đang lưu luyến giữa hai chân mình, đôi chân trắng nõn nà lay động như đang cố che lấp cảnh xuân.
"Nghe bảo đây là lần đầu tiên của em?" Âm thanh của Lạc Kiệt lại vang lên, anh ta vươn mình đặt La Tĩnh lên người, bàn tay chậm rãi sờ cặp đùi đang kẹp chặt, chân La Tĩnh trơn nhẵn mịn màng như chưa bao giờ trải qua mưa giông gió rét, bình thường nàng cũng hiếm khi mặc quần đùi, quần cộc, hôm nay cố ý đổi sang bộ quần áo ngắn cũn cỡn như thế nên trong lòng không tránh khỏi xấu hổ.
"Lần này anh sẽ dịu dàng, em không cần suy nghĩ nhiều, cứ để anh." Nếu đây đã là lần đầu tiên thì tất nhiên La Tĩnh không thể hầu hạ anh ta được, nhưng anh ta không ngại phục vụ người ta một lần, dù sao, điều thú vị nhất khi bao nuôi người mới đó chính là tự tay dạy dỗ thành tài.
Dẫu bên tai văng vẳng lời an ủi của Lạc Kiệt, trái tim La Tĩnh vẫn không thể ngừng loạn nhịp, nàng cảm giác được người đó đang vén váy mình lên, chiếc váy nàng mặc rất ngắn, ngắn tới nỗi không thể che chắn nơi riêng tư nhất, một lát sau bàn tay đó đã mon men đến phần eo, bên trong lớp váy là một chiếc qυầи ɭóŧ nho nhỏ không tình thú, tầng vải trắng tinh khôi che chắn vùng tam giác.
Lạc Kiệt chuẩn bị cởϊ qυầи lót ra, bàn tay còn lại luồn vào ngực La Tĩnh, chị Ngô – người giật dây anh ta bảo vóc dáng của cô bé này khá ưa nhìn, con mắt thẩm mỹ của Lạc Kiệt quả nhiên không sai, chớ thấy nàng rụt rè mà bỏ lỡ, bầu ngực của nàng cực kỳ đầy đặn, có lẽ ước chừng hơn một bàn tay, rãnh ngực trắng như tuyết lấp ló giữa cổ áo chữ V, trông vô cùng chắc nịch, nhẵn nhụi và đặc biệt hấp dẫn.
Nếu Lạc Kiệt không nhanh tay, chắc chắn nàng sẽ bị người khác cướp mất.
Anh ta thỏa mãn với sự quyết đoán của mình, Lạc Kiệt tiếp tục thưởng thức con mồi ngon ngọt, La Tĩnh căng thẳng nhắm tịt mắt mà không biết rằng chính nó là nguyên do khiến đàn ông càng nổi cơn thú tính, đang định xuống tay, cửa phòng bỗng truyền đến tiếng lách tách.
Ngay sau đó, cửa phòng bị người ta mở tung.
"Chết tiết!" Lạc Kiệt đột nhiên đứng lên nhìn về phía cửa, La Tĩnh cũng sợ hãi bật dậy, đôi tay bịt kín gương mặt nơm nớp vẻ sợ hãi, nàng nỗ lực kéo váy xuống nhằm che đi chiếc qυầи ɭóŧ suýt bị cởi.
Nàng nhìn thấy một người phụ nữ đi vào phòng, cô ta mặc một bộ tây trang nom vẻ già dặn gọn gàng, mái tóc xoăn được bối cao toát lên vẻ chín chắn cùng quyến rũ, tuy sắc mặc trông hơi uể oải nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời, phác họa khí chất bề trên và tàn bạo.
"Sao em về..." Lạc Kiệt bị cắt ngang chuyện tốt nên sắc mặt không tốt lắm, anh ta chậm rãi nhổm khỏi giường, hai tay đút vào túi quần rồi bĩu môi, phần giữa chân còn hơi nhô lên.
Người phụ nữ kia đập chiếc túi xách vào đũng quần của Lạc Kiệt, cười như không cười: "Mấy ngày không gặp mà dám lên mặt với chị đây hả?"
Góc túi bọc bởi kim loại, Lạc Kiệt đau đến nhe răng bèn vội vàng đi lấy lòng: "Nào dám, em là vợ của anh mà."
La Tĩnh ở bên cạnh không dám lên tiếng, nghe thấy Lạc Kiệt gọi người phụ nữ kia như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng tái mét, hai người đó đứng cạnh nhau đúng là một đôi trai tài gái sắc, đã thế cử chỉ giữa cả hai cũng khá thân mật, cô ngốc nghếch ngồi trên giường.
Sau khi Lạc Kiệt đeo hộ túi cho người phụ nữ kia thì anh ta nhìn La Tĩnh khờ dại đang ngồi trên giường, vò đầu giới thiệu: "Đây là vợ của anh, Trầm Hân, cô ấy mới đi công tác về."
La Tĩnh yên lặng không nói không rằng, chỉ là hai hàng lệ bỗng tuôn rơi, tí ta tí tách, mặt mày ướt đẫm nước mắt.
Thấy cô bé tự dưng rơi nước mắt, cặp vợ chồng nhà kia cũng sợ hết hồn, lúc chưa phản ứng kịp thì La Tĩnh đã ứa hết nước mắt, nước mũi, cô đổi tư thế, từ dáng ngồi chuyền thành dáng quỳ, hai tay đặt trước mặt, bả vai run rẩy: "Tôi tôi tôi,... Đều là lỗi của tôi..."
La Tĩnh sợ hãi, nàng nghĩ đến lời đàm tiếu, sỉ vả của hàng xóm đối với những ả đàn bà phá hoại gia đình người khác ở thôn nhà, chắc chắn bọn họ sẽ nhổ nước miếng vào nhà nàng mất, gia đình cho nàng tiền ra thành phố học để mang vinh quang về, mà bây giờ lại có tai tiếng như thế này, nếu bị truyền ra ngoài thì mai sau gia đình nàng phải sống sao?
Nghĩ đến cảnh tượng gia đình mình bị người ta khinh thường, La Tĩnh càng khóc càng hăng, nàng nghĩ rằng bản thân không nên làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đã làm chuyện xấu mà còn bị vợ người ta bắt tại trận.
Lạc Kiệt thấy La Tĩnh quỳ gối thì dở khóc dở cười, anh ta đang định bàn với Trầm Hân có nên giải thích cho nàng hay không, nhưng thấy người bên cạnh đang không bình thường lại đành thôi.
Trầm Hân nhìn chằm chằm La Tĩnh đang khóc tức tưởi, bàn tay cởi cúc áo chợt dừng lại, Lạc Kiệt ngắm nàng đến nỗi yết hầu lăn lên lộn xuống, hẳn là đang nuốt nước miếng: "Đây là ai?"
Lạc Kiệt nhìn về phía La Tĩnh, người ấy đang khóc cạn nước mắt, anh ta suy nghĩ một hồi rồi mới nói: "À... Đó là bồ anh vừa tìm được, cô ấy tên là La Tĩnh, nhưng hiện tại cảm xúc của cô ấy hơi kích động."
Trầm Hân chậm rãi cởϊ áσ khoác, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu, nhưng có thể thấy chiếc áo ngực màu đen lấp ló đằng sau.
"Anh mua ư? Bao nhiêu?" Trầm Hân hỏi vu vơ, cứ như đây là cuộc trò chuyện quá đỗi bình thường giữa hai người bọn họ.
"Không nhiều lắm." Lạc Kiệt báo giá 50 ngàn tệ, trong thị trường bao nuôi hiện nay, đấy là một cái giá khá hạt dẻ.
Trầm Hân gật đầu: "Tôi ra giá gấp đôi. Anh nhường cho tôi nhé."
"Em thích loại này hả? Ờ... không phải là không thể." Nhưng Lạc Kiệt trông có vẻ ngoài ý muốn: "Đợt trước em có thích vậy đâu nhỉ?"
"Giờ tôi thích đấy." Trầm Hân nhìn chòng chọc La Tĩnh quỳ bẹp dí trên giường, đánh giá nàng từ trên xuống dưới nom vẻ khá hài lòng, ngoại trừ chiếc váy rẻ tiền khiến cô khó chịu.
Cô vẫy tay với La Tĩnh: "Cô lại đây, chúng ta làm thêm một bản hợp đồng, giá cả thương lượng, tôi không bạc đãi cô đâu."
"????" Đoạn đối thoại của hai vợ chồng không hề kiêng dè La Tĩnh, La Tĩnh ngồi bên cạnh nghe không sót một chữ nào, tuy vậy nàng lại cảm thấy mình không hiểu ý của bọn họ.
Kẻ có tiền đều chơi vậy ư?