Tiểu Tam Là Cái Khóc Bao

Chương 5: Hôn tạm biệt

Ngoài mong đợi của Trầm Hân, La Tĩnh rõ ràng là một người tình rất tận tình chu đáo, sấy tóc chải đầu cho cô cũng rất nhẹ nhàng, đương nhiên nàng sẽ không giúp cô tạo kiểu, nhưng cũng không làm tổn thương tóc của cô. Thậm chí cô còn có thể cảm nhận được khi La Tĩnh đang cẩn thận chải đầu cho mình, ngón tay mềm mại thỉnh thoảng chạm vào sau tai và cổ, hơi nóng của máy sấy tóc khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.

La Tĩnh cúi đầu và sấy tóc rất nghiêm túc, cho đến khi từng sợi tóc của Trầm Hân khô và bồng bềnh, nàng mới phần nào hài lòng với kết quả của mình. Trầm Hân thường xuyên đến tiệm làm đẹp làm tóc, tóc rất dễ vào nếp, được bảo dưỡng đặc biệt thường xuyên nên rất có cảm giác, tùy ý sấy cũng mềm mượt.

Nàng nhìn Trầm Hân, vốn chỉ nhìn trộm nhưng không ngờ vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt của bọn họ đột nhiên chạm nhau, La Tĩnh chớp chớp mắt nói: "Sấy khô rồi."

Bầu không khí sao mà khó xử thế này?

Trầm Hân gật đầu, sau đó hỏi: "Cô biết xoa bóp không?"

La Tĩnh thành thật lắc đầu, nếu là kiểu dùng búa mát xa đập vào chỗ đau thì ai mà không biết làm? Nhưng nàng biết rõ chắc chắn Trầm Hân không đề cập đến trình độ xoa bóp đó, chắc là ấn hay gì đó, đó là lĩnh vực chuyên môn, làm sao nàng có thể hiểu được.

Trầm Hân cũng không ngạc nhiên, chỉ yêu cầu: "Đi học lớp sơ cấp đi, sau này mà có cơ hội hãy xoa bóp cho tôi. Hôm nay chỉ cần xoa bóp bờ vai cho tôi là được."

"Ò!" La Tĩnh lặng lẽ ghi nhớ, thấy Trầm Hân đã nới lỏng áo choàng tắm, bờ vai lộ ra ngoài, nàng đưa tay bóp nhẹ lên bờ vai trắng nõn.

Da rất mịn, nhưng cơ bắp bên dưới rất căng cứng, Trầm Hân làm việc trong thời gian dài, hôm nay lại mới xuống máy bay, hơn nữa chuyến công tác này toàn là hội họp, cơ thể rất mệt mỏi. La Tĩnh run rẩy ở sau ghế sô pha xoa bóp cho cô, cô còn bảo La Tĩnh dùng nhiều lực hơn: "Ở đó ấn mạnh chút."

La Tĩnh gần như cố gắng hết sức để làm vai Trầm Hân thoải mái, có vẻ như Trầm Hân lớn tuổi hơn cô một chút, chắc cô đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng vai cô đã cứng lại: "Làm việc rất mệt sao?"

Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, sau khi hỏi xong mới cảm thấy mình không nên hỏi nhiều, nàng mím môi cúi đầu.

Trầm Hân thở dài: "Mệt còn tốt đó, bận quá thôi."

Hai người cứ như vậy nói mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, Trầm Hân liếc mắt nhìn thời gian, đã gần ba giờ sáng, cô vỗ vỗ tay của La Tĩnh ngăn nàng lại, bờ vai được xoa ấn linh hoạt hơn. Cô vươn vai thoải mái rồi rời khỏi ghế sô pha: "Tôi cũng nên đi rồi, tối nay cô cứ ngủ ở đây đi, có thể ngủ đến mười hai giờ ngày mai, trước đó tôi sẽ cử người đến đón cô"

"Bây giờ về?" La Tĩnh nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ: "Nhưng bây giờ đã rất muộn rồi.

Trầm Hân đã mặc quần áo xong, thờ ơ nói: "Không sao, tôi cũng sống ở gần đây thôi."

Cô không định về nhà thật, nhưng ở một thành phố khác, ước tính đến lúc đó trời sắp sáng rồi. Cô chỉ định qua đêm trong một căn hộ gần đó do mình đứng tên.

Người ấy đã mặc xong quần áo nên La Tĩnh cũng không tiện nói, chỉ là đi theo sau tiễn cô đến cửa phòng, Trầm Hân vẫn mặc bộ đồ lúc cô tới, cô bước ra khỏi phòng rồi mới quay đầu lại dặn dò La Tĩnh.

"Ngày mai tôi sẽ cho người mang quần áo cho cô, sau này không được phép mặc lại những chiếc váy ngắn cũn cỡn đó nữa." Cô không thích người của mình ăn mặc hở hang như vậy, trông chẳng có thẩm mỹ, để lộ cả đùi cho người khác nhìn.

La Tĩnh gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của Trầm Hân, người ấy là người bao nuôi nàng, nàng cứ làm bất cứ điều gì cô thích. Vừa hay nàng cũng không thích cái váy đó, mặc vào cảm thấy rất thẹn thùng.

Thấy nàng gật đầu, Trầm Hân lại cúi đầu xuống: "Lại đây hôn tôi."

Cô cao hơn La Tĩnh mấy centimet, lúc này lại đi giày cao gót nên phải cúi đầu để ngang tầm mắt với La Tĩnh.

La Tĩnh sững sờ ngây ngốc nhìn Trầm Hân, tuy rằng trên hành lang không có ai, nhưng cửa phòng mở rộng muốn nàng chủ động hôn cô, nàng cảm thấy không được tự nhiên. Do dự một lúc mới nhanh chóng chạm vào môi Trầm Hân, chỉ một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn chấm nước đã khiến nàng thiếu tự tin mặt đỏ bừng.

Cảm xúc của cái chạm nhẹ vẫn còn đó, Trầm Hân chạm vào môi cười nhẹ.

Chắc chắn đây là nụ hôn đầu.

Cô xoa xoa đầu La Tĩnh: "Sau này nhớ chủ động hôn tạm biệt tôi, lại đây một chút."

La Tĩnh bị Trầm Hân kéo vào trong lòng, nửa đêm trên hành lang không có người, Trầm Hân luồn tay dọc theo cổ áo choàng tắm, sờ nắn trên bộ ngực mềm mại, triệt để hưởng thụ xúc cảm mà mình thèm muốn cả đêm, nó thực sự mềm mại và căng mọng, chạm vào rất thích.

Hai người đang làm một việc như vậy bên ngoài phòng, La Tĩnh ngăn lại tay Trầm Hân đang xuyên qua áo choàng tắm của mình, nhưng không thể ngăn cô sờ nắn nó. Ngược lại có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay sờ nắn một cách suồng dã như thế nào, toàn thân nàng đột nhiên đông cứng lại và chỉ có thể ngẩng đầu lên: "Đừng ở đây..."

Nàng nói rất nhỏ, như thể chỉ cần nói to là tất cả những người thuê phòng sẽ mở cửa và ra ngoài nhìn xem, dùng đôi mắt ngấn nước cầu xin Trầm Hân.

Lại sắp khóc rồi...

Trầm Hân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó, không biết mình bị làm sao, nhìn thấy La Tĩnh khóc là bản thân lại cảm thấy vui vẻ khó tả, lần lượt mặc ý trêu chọc hai núʍ ѵú non nớt của nàng dựng thẳng lên mới buông ra. La Tĩnh lùi vào trong phòng như trốn được một kiếp, nhưng cổ áo nàng đã bị mở rộng, để lộ một nửa nhỏ của quầng vυ'.

"Ngủ ngon." Trầm Hân không có ác ý nói với nàng, hôn lên trán nàng một cái rồi mới rời đi.

Nhìn thấy Trầm Hân đã đi xa thì La Tĩnh mới trở về phòng đóng cửa lại, nàng thở ra một hơi sau đó mới thả lỏng người, nhìn căn phòng vừa rồi mà mình còn trải qua một cuộc tình. Nghĩ đến chuyện mình đã thật sự trở thành tình nhân nhỏ bé của một người phụ nữ giàu có, lập tức cảm thấy khó chịu, cũng không biết nếu bị người nhà phát hiện thì nàng phải làm sao. Nước mắt ẩn chứa trong hốc mắt đó lập tức trào ra, bên cạnh cũng không có ai để cho nàng kể khổ, La Tĩnh chỉ có thể vùi đầu vào trong gối khóc cả đêm.

Ngày hôm sau sắc mặt của La Tĩnh rất tệ, buổi tối chỉ ngủ được một giấc ngắn rồi vẫn lăn ra khóc, mắt sưng vù và thâm quầng, bị tiếng gõ cửa đánh thức vào khoảng mười giờ, bên ngoài có người đang gọi nàng.

"Cô La, cô La, cô dậy chưa?"

Lúc này La Tĩnh mới nhớ ra hôm nay có người tới đón mình, người bên ngoài chắc là do Trầm Hân cử tới, vì vậy nàng vội vàng mặc áo choàng tắm tử tế rồi đi ra mở cửa.

Người ngoài cửa đang cầm mấy cái túi, vẻ mặt vô cảm nhìn La Tĩnh rồi trực tiếp đưa mấy cái túi cho nàng: "Đây là đồ tổng giám đốc Trầm đưa cho cô, làm phiền cô mau đi thay đồ."

Sau khi La Tĩnh nhận lấy, nàng nhìn vào bên trong, hóa ra là một chiếc váy mới tinh, còn có cả nội y, nàng nhìn người trước mặt có vẻ mặt không chút cảm xúc, cảm thấy người này có vẻ có chút không vui nên nàng không dám dây dưa nên lập tức đi thay quần áo.

Nàng có dáng người trung bình, mua quần áo không khó, nhưng ngay cả nội y cũng vừa vặn khiến người ta có chút ngượng ngùng, chiếc áo ngực che hờ hững cùng lớp ren hồng làm cho bộ ngực của nàng trắng hơn, chỉ là cái mác bảng giá phía trên cùng chưa được gỡ ra đã khiến lòng nàng lạnh lại.

"Cô La, cô thay đồ xong chưa?" Người bên ngoài lạnh giọng hỏi, không bước vào phòng.

"À….. Xong rồi, xin lỗi đã để cô phải đợi." La Tĩnh bước nhanh tới, người bên kia đã nhường đường mời nàng ra khỏi phòng.

Cô ấy nói: "Tôi là trợ lý đặc biệt của sếp Trầm, cô có thể gọi tôi là trợ lý đặc biệt Lý, tôi sẽ lo một số nhu cầu hàng ngày của cô. Mời cô đi lối này." Cô ta đưa La Tĩnh xuống tầng một, một chiếc xe con đã ở đó chờ họ.