Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 30: Bớt xanh khó coi (3)

Vết bớt xanh trên mặt Lâm A Mặc là có từ trong bụng mẹ, trời sinh đã có, đặt ở hiện đại, cho dù tới bệnh viện phẫu thuật xóa bỏ cũng vẫn có thể để lại chút dấu vết, dựa theo trình độ y thuật ngay cả sốt cũng có thể chết người của nơi này, loại bớt xanh trời sinh này căn bản không chữa được, cũng không ai nghe nói rằng bớt còn có thể chữa.

Vậy mà Ngô Kình Viễn lại nói là có thể chữa, đừng nói là ba người dân quê không hiểu y thuật của nhà họ Lâm, cho dù là ngự y trong hoàng cung cũng sẽ có vẻ mặt này.

“Ngô đại ca, huynh... huynh nói thật chứ? Bớt xanh trên mặt ta thật sự có thể chữa khỏi sao?”

Lâm A Mặc nhào tới, quên cả quy củ thụ thụ bất thân, nắm lấy cánh tay của anh mà kích động hỏi thăm, đôi mắt phượng xinh đẹp rực rỡ như ngôi sao trên bầu trời đêm, ngập tràn hào quang và mong đợi.

Trong khoảnh khắc cậu nhào tới, cả người Ngô Kình Viễn căng cứng, gần như theo quán tính muốn bày ra tư thế phòng ngự, mười năm sống trong tận thế khiến tính cảnh giác của anh vô cùng nghiêm trọng, đυ.ng chạm ở khoảng cách gần thế này khiến anh cực kỳ không quen.

Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được, nhìn ánh mắt tràn ngập mong chờ của ba cha con nhà họ Lâm, lại nhìn cánh tay bị Lâm A Mặc bắt lấy của mình, coi nhẹ xúc cảm và nhiệt độ cơ thể thuộc về thiếu niên, tiếp tục nói chuyện.

“Đúng vậy, khi du lịch ta từng gặp một lão thần y, viên thuốc ta vừa cho các ngươi cũng là của lão thần y đó, ông ấy dạy ta chút y thuật thô sơ, ta nghĩ mình có thể chữa trị vết bớt xanh trên mặt Lâm ca nhi...”

Ngô Kình Viễn mặt không đổi sắc bịa ra một lời giải thích, trên người anh có quá nhiều thứ không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể thiết lập ra nhân vật ‘lão thần y’ gặp lúc du lịch mà người khác căn bản không thể điều tra ra để bào chữa cho mình.

Mặc dù giải thích lai lịch là bịa, nhưng anh thật sự có cách chữa trị vết bớt xanh trên mặt Lâm A Mặc, dị năng giả Mộc hệ là một trong những dị năng được ưa chuộng nhất thời tận thế, bởi vì tác dụng của nó không chỉ đơn giản là thúc đẩy và khống chế thực vật, mà còn có thể chữa trị.

Mặc dù kém dị năng hệ chữa trị chân chính, nhưng đẳng cấp của dị năng giả Mộc hệ càng cao, năng lực sẽ càng mạnh mẽ, với năng lực hiện giờ của anh, muốn chữa khỏi cho Lâm A Mặc cũng không khó.

Hơn nữa theo quan sát của anh, vết bớt xanh trên mặt Lâm A Mặc cũng không hẳn trời sinh đã có, rất có thể khi còn trong bụng mẹ, mẹ cậu không cẩn thận ăn nhầm thứ gì đó nên để lại độc tố, bởi vậy lại càng dễ giải quyết.

“Nhưng mà ta cũng không thể đảm bảo chắc chắn trị khỏi, chỉ có thể nắm chắc một nửa...”

Mặc dù trong lòng đã hoàn toàn chắc chắn, nhưng vì phòng ngừa bất trắc, cuối cùng Ngô Kình Viễn vẫn bồi thêm một câu.

“Thử một chút xem sao!”

Lâm Lão Căn lập tức gõ nhịp đồng ý, đừng nói là chỉ nắm chắc một nửa, cho dù không nắm chắc, chỉ cần có cơ hội, cha con nhà họ Lâm bằng lòng thử.

Nói thật, nếu không phải vẻ ngoài của tiểu ca nhi nhà hắn hơi xấu xí, vậy thật sự là một đứa nhỏ được săn lùng trong thôn, tiêu chuẩn cưới vợ nơi này gồm ba cái.

Thứ nhất, vẻ ngoài xinh đẹp, thứ hai, giỏi sinh con, thứ ba, có thể xuống ruộng làm việc.

Mà Lâm A Mặc, ngoại trừ vẻ ngoài không xinh đẹp ra thì nốt ruồi mang thai trên trán tươi đẹp sáng ngời, từ nhỏ đã xuống ruộng làm việc giúp cha, vô cùng tháo vát, nếu trên mặt không còn vết bớt xanh, đảm bảo người tới cửa cầu hôn có thể xếp từ nhà hắn tới cửa thôn!

Tin tức tốt như vậy khiến ba cha con họ Lâm cực kỳ vui sướиɠ, Lâm A Mặc nhìn anh chằm chằm, kích động không nói nên lời.

Lâm Lão Căn cũng mừng rỡ không ngừng vỗ vỗ bả vai Ngô Kình Viễn, trước một câu huynh đệ sau một câu huynh đệ, liên tục đảm bảo mình sẽ cố gắng tìm kiếm người thân giúp anh, tiền ở trọ đã bàn xong kia cũng không cần trả, nếu như không tìm được người thì dứt khoát ở lại nhà họ Lâm, gọi hắn một tiếng lão ca ca, kết bái làm huynh đệ.

Mà Lâm Thiên Bảo hay ra vẻ người lớn cũng vui sướиɠ gật đầu với anh, bày tỏ rất là hoan nghênh anh.