“Các con chỉ giỏi ngụy biện!”
Lâm Lão Căn ăn nói vụng về, nói không lại, chỉ có thể nghiêm mặt trừng mắt nhìn hai con trai nhà mình, vừa tức giận vừa buồn cười, mặc dù là ngụy biện, nhưng cũng không phải không có lý, nếu thật sự không gả đi được, vậy hắn tích góp nhiều bạc một chút, kén rể cho Lâm ca nhi nhà mình.
Thấy hắn không phủ nhận đề nghị này, Lâm A Mặc và Lâm Thiên Bảo le lưỡi cười hì hì, chuyện lần này coi như giải quyết xong rồi.
Bầu không khí ấm áp của ba cha con lây nhiễm cho Ngô Kình Viễn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lâm A Mặc đối diện, bị nụ cười sáng sủa lạc quan của thiếu niên thu hút, kìm lòng không đậu quan sát kỹ hơn.
Bỏ qua vết bớt xanh to lớn trên mặt kia, khuôn mặt Lâm A Mặc thật sự rất đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời cực kỳ xinh đẹp, thiếu niên trẻ trung tràn đầy sức sống, hệt như suối nước trong núi, toát ra mát lạnh khiến người ta rung động.
Nhưng vết bớt xanh che khuất nửa khuôn mặt kia đã phá hủy tất cả, nếu không cẩn thận quan sát, sẽ chỉ cảm thấy cậu xấu xí dọa người.
“Ngô đại ca, có phải ta dọa huynh rồi...”
Lâm A Mặc đang cười cảm giác thấy ánh mắt của Ngô Kình Viễn, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, vừa đưa tay che đi vết bớt xanh chiếm nửa khuôn mặt, vừa cẩn thận dè dặt hỏi thăm.
Bởi vì khuôn mặt này, từ nhỏ cậu đã bị người ta chỉ trỏ, cho dù tính cách cậu lạc quan thì cũng không thể nào không có chút tự ti gì, đồng thời cậu cũng vô cùng nhạy cảm với ánh nhìn của người xung quanh.
Cho dù động tác của Ngô Kình Viễn nhỏ đến đâu, cậu cũng có thể cảm giác được, trong lòng không nhịn được thấp thỏm không yên, vội vàng che đi nửa khuôn mặt của mình.
Đổi cách nói của hiện đại chính là, cậu cảm thấy mình sinh ra xấu xí không thể trách cậu, nhưng dọa người khác sợ lại khiến cậu tự ti tự trách, từ nhỏ đến lớn đã không ít lần cậu ra ngoài dọa trẻ con trong thôn sợ hãi.
Nụ cười trên mặt Lâm Lão Căn thoáng cái không còn, tâm trạng nặng nề, tiểu ca nhi nhà mình không được đẹp vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, nếu không phải xấu xí, sao Lâm ca nhi siêng năng hiểu chuyện nhà hắn sẽ khó làm mai đến vậy?
“Không, ta chỉ là cảm thấy, nếu không có vết bớt xanh kia, cậu sẽ rất xinh đẹp...”
Cảm giác thấy bầu không khí bất thường, Ngô Kình Viễn lên tiếng an ủi.
“Huynh không cần nói lời thừa thãi như vậy, ai cũng biết nếu không có vết bớt xanh này, chắc chắn ca ca nhà ta là tiểu ca nhi đẹp nhất thôn Liễu Thụ!”
Nhóc tinh nghịch Lâm Thiên Bảo trợn mắt khinh bỉ.
Từ nhỏ hai huynh đệ nhà họ Lâm đã không có mẹ, tuổi tác cũng chênh lệch lên tới gần mười tuổi, có thể nói Lâm A Mặc vừa làm anh vừa làm mẹ, một tay nuôi nấng Lâm Thiên Bảo, tình cảm sâu nặng hơn huynh đệ nhà bình thường rất nhiều.
Cậu nhóc cũng giống Lâm Lão Căn, mặc kệ đúng hay sai, chính là không cho phép người khác nói ca ca cậu nhóc nửa lời, người một nhà đều có tính tình bướng bỉnh như nhau.
“...”
Ngô Kình Viễn sống hai đời đã vô cùng sành sỏi, không cần ở chung quá lâu anh vẫn có thể thấy rõ tính cách của cha con nhà họ Lâm, chỉ cười chứ không tức giận.
Trái lại là Lâm A Mặc ngượng ngùng nói với anh một câu: “Ngô đại ca đừng để ý, tiểu đệ ta không hiểu chuyện.”
Sau đó làm như dạy dỗ mà vỗ vỗ đầu Lâm Thiên Bảo, mặc dù tính cách cậu dễ dàng xúc động, không có tí xíu rụt rè dịu dàng nào, nhưng cậu lại rất hiểu lý lẽ.
“Không sao không sao, ta chỉ muốn nói rằng, vết bớt xanh trên mặt cậu có thể chữa trị.”
Ngô Kình Viễn nhìn Lâm A Mặc, mỉm cười nói ra tin tức này.
“Huynh nói cái gì?!”
Ba cha con nhà họ Lâm lập tức bị câu nói này của anh làm cho yên tĩnh, sau đó mở to đôi mắt không thể tưởng tượng nổi, đồng thanh thốt lên.