Trong Thôn Có Chàng Trai Đến Từ Tận Thế

Chương 31: Tuổi tác không đúng! (1)

“Vậy thì cảm ơn Lâm đại thúc, chuyện tìm người không vội vã, đại thúc từ từ nghe ngóng giúp ta là được...”

Đối mặt với nhà họ Lâm bỗng nhiên nhiệt tình, Ngô Kình Viễn không để lộ dấu vết cho qua, chỉ nói lời cảm ơn chứ không hùa theo đồng ý chuyện kết bái mà Lâm Lão Căn nhất thời hứng khởi đưa ra.

Trước khi tới thế giới này, anh đã tìm hiểu thế thái nhân tình của thế giới này từ chỗ ông Chu, người cổ đại nặng tình hơn hiện đại, kết bái cũng không chỉ kết bái rồi thôi, một khi làm huynh đệ, chắc chắn về sau hai nhà sẽ có không ít dây dưa.

Bây giờ anh còn chưa cực kỳ hiểu rõ nhà họ Lâm, đương nhiên sẽ không kết bái huynh đệ lung tung rồi gây thêm phiền phức, anh chữa mặt giúp Lâm A Mặc chỉ là muốn làm thân với nhà họ Lâm, tương lai nếu thật sự quyết định ở lại thôn Liễu Thụ, có người quen cũng thuận tiện hơn chút.

***

Sau khi Ngô Kình Viễn và cha con họ Lâm vui vẻ ăn tối xong, theo như dặn dò của Lâm Lão Căn, Lâm A Mặc dọn dẹp căn phòng trống trong nhà cho Ngô Kình Viễn ở, còn cố ý đi lấy một chiếc chăn bông và đệm giường khá mới trải lên cho anh.

Làm xong những việc này, thiếu niên lại chạy xuống nhà bếp đun nước nóng bưng lên cho anh, tươi cười hỏi thăm anh, sau đó mới nhanh chóng bưng một chậu nước khác về phòng chăm sóc Chu ca nhi còn đang hôn mê, bóng hình nho nhỏ chạy tới chạy lui, bận rộn như con quay.

Khi Ngô Kình Viễn rửa mặt rồi lên giường, vẫn còn trông thấy bóng dáng thiếu niên cầm kim khâu vá được ánh đèn dầu phản chiếu lên cửa sổ căn phòng đối diện.

“Lâm A Mặc...”

Nhìn chằm chằm ảnh ngược trên cửa sổ kia, nhớ tới huynh đệ họ Lâm đánh lừa Lâm Lão Căn, nhớ tới dáng vẻ le lưỡi gian xảo của thiếu niên, anh khẽ cười một tiếng rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

...

Ngô Kình Viễn luôn ngủ rất nông, ngày mới vừa sáng, trong viện vừa truyền ra tiếng bước chân rời giường và tiếng mở cửa nhỏ xíu, anh lập tức tỉnh giấc, mặc quần áo chỉnh tề rồi đứng dậy ra ngoài.

Ra khỏi cửa phòng, ngoài bà bà nhà họ Lâm ra thì còn có người của ba phòng còn lại, toàn bộ người của nhị phòng và tam phòng nhà họ Lâm đều đã thức dậy làm việc, người thì nấu cơm, người thì múc nước, ngay cả trẻ con cũng không ngoại lệ, giúp đỡ người lớn trong nhà làm việc.

Trong thôn Liễu Thụ, tình huống này cũng không lạ lẫm, trẻ con nhà nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm, mười tuổi đã coi như một nửa người lớn, cho dù là nam hay nữ đều phải giúp đỡ làm việc.

“Ngô huynh đệ, tối qua ngủ ngon giấc không? Dậy sớm như vậy làm gì, mau trở về ngủ thêm một lát đi, đợi lát nữa làm bữa sáng xong ta gọi cậu...”

Nhìn thấy Ngô Kình Viễn ra khỏi phòng, Lâm Lão Căn vừa múc nước vừa gào lên, lời trong lời ngoài đều lộ rõ bản tính chất phác của đàn ông thôn quê.

Vợ chồng nhị phòng ở bên cạnh cũng mỉm cười với anh, trông cực kỳ thật thà trung thực.

“Ngủ rất ngon, Lâm đại thúc, ta múc nước giúp thúc nhé...”

Ngô Kình Viễn rất thích hơi thở mộc mạc đậm nét thôn quê này, tâm trạng tốt đẹp chào hỏi người nhà họ Lâm, tiếp đó đi tới vừa múc nước giúp Lâm Lão Căn vừa nói chuyện lên trấn.

Mặc dù anh nghe ngóng được không ít tin tức về nơi này từ chỗ ông Chu và lúc ở trên thuyền, nhưng vừa mới đến đây, vẫn nên tìm hiểu tỉ mỉ một chút thì tốt hơn, tin tức trong thôn quá bế tắc, huyện thành lại quá xa, chỉ có trấn trên là thích hợp nhất.

Nhưng mà, mục đích chủ yếu nhất khi lên trấn trên của anh là đổi chút bạc vụn sử dụng, bây giờ trên người anh chỉ còn mười mấy đồng tiền, cho dù là tìm người nghe ngóng tin tức của Chu Phúc Hỉ, hay là định cư ở nơi này, việc nào cũng cần dùng đến bạc.

“Muốn đi lên trấn trên? Được, vậy cậu đợi lát nữa đi cùng ca nhi nhà ta, A Mặc muốn lên trấn bốc thuốc cho Chu ca nhi, vừa rồi ta còn lo lắng một mình nó đi không an toàn đấy, các cậu đi cùng nhau luôn, còn ta lát nữa tới thôn bên cạnh hỏi thăm giúp cậu, ta nhớ thôn bên cạnh có Chu lão sắp bảy mươi rồi, khá tương xứng với tin tức cậu nói.”

Lâm Lão Căn sảng khoái gật đầu, hắn vốn đã có ấn tượng rất tốt về Ngô Kình Viễn, từ lúc ăn cơm tối qua biết Ngô Kình Viễn có thể chữa khỏi mặt cho Lâm ca nhi nhà hắn, hắn nhìn Ngô Kình Viễn càng thêm thuận mắt và thân thiết, chỉ cần nghĩ tới ca nhi nhà mình trở nên xinh đẹp, hắn nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.