"Nàng cũng là người chịu ủy khuất, xảy ra chuyện như vậy, vì sao không nói cho trẫm hay?" Càn Long tiến lên, đỡ Cố Thiến Thiến dậy.
Khuôn mặt Cố Thiến Thiến xẹt qua tia giễu cợt, nói cho Càn Long biết ư? Dựa vào sự sủng ái của Càn Long lúc trước, cho dù có đem đồ vật đến trước mặt Càn Long, Càn Long chưa chắc đã tin, nếu không phải hôm nay nàng chiếm thêm được vài phần sủng ái, vừa hay đúng lúc Càn Long nghe được lời của Hoàng Tẫn Trung nói... Chứ bình thường, muốn kéo Hoàng Tẫn Trung ngã ngựa, chẳng khác gì si tâm vọng tưởng.
"Thần thϊếp không muốn gây thêm phiền phức cho Vạn Tuế Gia..." Cố Thiến Thiến quan tâm nói: "Một ngày Vạn Tuế gia bận rộn trăm công nghìn việc, sao thần thϊếp có thể vì chút chuyện cỏn con của mình mà khiến cho Vạn Tuế gia phiền lòng chứ."
Nghe nàng nói lại rõ thêm sự quan tâm của nàng.
Trong lòng Càn Long càng thêm hài lòng, hắn vỗ vỗ tay Cố Thiến Thiến: "Nàng đã phải chịu ấm ức rồi, trẫm phải đền bù tổn thất cho nàng mới được. Lý Ngọc!"
"Có nô tài." Lý Ngọc vội vàng đáp một tiếng.
"Vài ngày trước phủ Nội vụ có dâng lên một ít vải thêu chữ Thục, ngươi đi lấy mang đến Trường Xuân Cung, còn có một đôi vòng ngọc thủy phí cũng đem qua luôn." Càn Long bình đạm nói.
Hô hấp của Cao Quý phi nhất thời chậm lại.
Vải thêu chữ Thục và vòng ngọc phỉ thúy đều là những thứ nàng ta muốn từ lâu, vốn tưởng đều là đồ ở trong túi mình, vậy mà bây giờ lại bị Vạn Tuế gia lấy ban cho Nhàn phi.
Nhìn Nhàn phi quỳ gối cảm ơn thánh ân, lửa giận trong lòng Cao Quý phi bùng lên mãnh liệt, hận ý khiến mắt cũng đỏ ngầu.
Xử lý xong Hoàng Tẫn Trung, Càn Long liền cho mọi người rời đi.
Hắn không hề nhắc đến Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử nên cũng không một ai dám nói muốn trách phạt bọn hắn.
Tiểu Trúc Tử cùng Tiểu Tùng Tử thở phào nhẹ nhõm, giống như tìm được đường sống từ chỗ chết, sau lưng mồ hôi toát ra như tắm.
Cố Thiến Thiến từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, nhìn thấy Di tần đi ở phía trước, liền lên tiếng: "Di tần muội muội, xin dừng bước."
Bả vai Di tần run lên, nhưng bước chân vẫn dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cố Thiến Thiến, nhún chân làm lễ, nụ cười trên mặt có chút chật vật: "Nhàn phi tỷ tỷ có chuyện gì không?"
"Không có gì, chẳng qua ta cảm thấy Di tần muội muội rất độ lượng, bổn cung thật sự vô cùng thưởng thức." Cố Thiến Thiến nói: "Vừa nãy chỉ vì đại cục, đã để cho nô tài của bổn cung mắng muội muội một câu tiện nhân, muội muội sẽ không để trong lòng chứ?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Di tần cười miễn cưỡng, ả tiện nhân này, rõ ràng là cố ý trả thù nàng ta!
"Vậy là bổn cung yên tâm rồi, muội muội thiện lương như vậy, bổn cung thật sự rất vui." Cố Thiến Thiến lộ ra nụ cười ôn nhu: "Tiểu Trúc Tử, còn không mau cảm tạ Di tần nương nương."
"Đa tạ Di tần nương nương!" Tiểu Trúc Tử lập tức tiến lên nói.
Di tần khoát tay, cố gắng lắm mới đè hỏa khí xuống: "Không cần khách khí như vậy, miễn lễ."
"Tạ ơn Di tần nương nương!" Tiểu Trúc Tử lanh lợi.
Hắn nhục mạ Di tần, dự theo quy định thì vốn nên bị chịu phạt, nhưng hiện tại, Di tần đã "rộng lượng" tha thứ cho hắn, cho dù sau này chuyện này có bị nhắc lại, cũng không ai làm gì được hắn.
"Thần thϊếp còn có chút việc, không thể trò chuyện cùng Nhàn phi tỷ tỷ được, xin phép đi trước một bước."
Di tần vội vàng nói, cũng không đợi cho Cố Thiến Thiến kịp phản ứng, nàng ta lập tức mang theo cung nữ thái giám vội vàng rời đi.