Trở về Trường Xuân Cung được một lúc thì Lý Ngọc đã đem vải thêu chữ Thục cùng vòng ngọc phỉ thúy đến.
Vải thêu hoa mỹ tinh xảo khiến người nhìn rung động, Cố Thiến Thiến nở nụ cười, nhìn Lý Ngọc nói: "Làm phiến Lý công công rồi!"
"Không phiền, nô tài chẳng qua chỉ đi một chuyến, Vạn Tuế gia còn có chuyện căn dặn, nô tài xin đi trước." Lý Ngọc hồi đáp.
Cố Thiến Thiến gật đầu, nhìn Tiểu Trúc Tử: "Tiểu Trúc Tử, ngươi đi tiễn Lý công công đi."
"Dạ!" Tiểu Trúc Tử đáp ứng, lặng lẽ bước phía sau Lý công công cùng đi ra ngoài, ra khỏi Trường Xuân Cung, hắn lặng lẽ nhét tấm ngân phiếu vào trong tay Lý Ngọc: "Lý công công đi thong thả."
Lý Ngọc kinh ngạc chốc lát, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn, hướng về phía Tiểu Trúc Tử gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Hắn ta vừa đi vừa nghĩ, Nhàn phi nương nương này không biết đã được ai chỉ điểm, hôm nay vậy mà đã thông suốt, biết "quan tâm" đến những người như bọn hắn, giống như việc nhét ngân phiếu hôm nay cho hắn ta vậy, trước đây Nhàn phi chưa bao giờ làm.
"Có nhận không?" Cố Thiến Thiến lướt tay trên tấm vải thêu chữ Thục vừa được đưa tới, vải thêu tinh xảo, phía trên tơ vàng sợi bạc trải rộng, trông rất sống động, chất liệu tốt như vậy, trên đời có nữ nhân nào mà không động tâm.
Kiếp trước, Cố Thiến Thiến đã từng chụp ảnh cổ trang, lúc ở tổ kịch chuyên nghiệp cùng từng tiếp xúc qua với tơ lụa thượng đẳng, những món đồ vô cùng xinh đẹp tinh xảo, thế nhưng, đến lúc Cố Thiến Thiến nhìn thấy vải thêu chữ Thục này, mới biết cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, những món đồ trước đây so với vải thêu chữ Thục này dường như vô cùng bình thường, ảm đạm vô quang.
"Nhận." Tiểu Trúc Tử quay trở về bẩm báo.
"Tốt." Cố Thiến Thiến khẽ gật đầu, trước kia nguyên thân vẫn ỷ mình là phi tần, khinh thường mấy cái loại thủ đoạn thu mua thái giám cung nữ này, nhưng đang ở tầng thấp, hao hết tâm tư mới bò lên được, thủ đoạn gì cũng không thể bỏ qua.
Lý Ngọc có thể ở bên cạnh Càn Long hầu hạ nhiều năm như vậy đâu phải là người bình thường. Nói một câu khó nghe một chút, trong cung này, người Càn Long tín nhiệm nhất chỉ sợ không phải là những phi tần như các nàng, mà là Lý Ngọc.
Ngay cả Hoàng Hậu, Cao Quý phi khi gặp Lý Ngọc đều bày ra vẻ mặt tươi cười, hết mực chiếu cố, nguyên thân là Nhàn phi, thì tính là cái gì, nàng có thể thanh cao, có thể không lôi kéo Lý Ngọc, nhưng khi tất cả phi tần đều tươi cười nghênh đón Lý Ngọc, thái độ của nàng cũng không khác gì đem Lý Ngọc đẩy về phía các phi tần khác. Cho nên, Lý Ngọc cũng sẽ không trợ giúp nàng, thậm chí khi xuất hiện tranh chấp, hắn ta còn có thể giúp đỡ những người khác đối phó nguyên thân.
Cố Thiến Thiến không trông cậy vào việc bằng một chút ngân phiếu kia có thể lôi Lý Ngọc về phía mình.
Nhưng nàng hy vọng rằng ít ra hai người sẽ không trở thành kẻ địch đối phó lẫn nhau.
Có thể hầu hạ hoàng đế của một nước nhiều năm, còn có thể được phi tần hậu cung tán thưởng, bản lĩnh của người này thật đáng sợ.
Cố Thiến Thiến nghĩ đến đây, ánh mắt liếc tới Tiểu Tùng Tử và Tiểu Trúc Tử.
Nếu hai thái giám này của nàng mà được một phần năm của Lý Ngọc, thì Cố Thiến Thiến vui mừng biết mấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai nô tài này giữ lại bên mình cũng có ích, can đảm cẩn trọng, còn tận trung.