Rất nhanh Đỗ Quyên, Bách Linh đã mang đồ tới.
Đồ mà các nàng mang tới, có than lửa có son phấn còn có cả trà.
"Những thứ này là gì?" Hoàng Hậu nhíu mày, dường như có chút không hiểu được.
Cố Thiến Thiến liếc nhìn những thứ đó, trên mặt lộ ra nụ cười buồn bã bất đắc dĩ: "Những thứ này đều là do phủ Nội vụ đưa đến cung của thần thϊếp theo quy định, chỉ có điều ít hơn chỉ tiêu của một tháng rất nhiều..."
Càn Long cau mày, sau khi tra xét kỹ càng những món đồ mà Đỗ Quyên mang đến, mặt hắn trở nên xám ngắt, thần sắc vô cùng khó coi: "Giỏi, Hoàng Tẫn Trung, người làm tổng quản phủ Nội vụ như vậy sao?"
"Nô tài, nô tài..." Hoàng Tẫn Trung run rẩy.
Ngày đó, lúc cắt xén đồ của Nhàn phi, hắn ta đâu có đoán được Nhàn phi còn có cơ hội trở mình, hơn nữa, theo tình hình hiện nay, Vạn Tuế gia dường như rất quan tâm nàng.
"Là nô tài nhất thời hồ đồ..." Hoàng Tẫn Trung vừa mở miệng đã muốn gỡ tội cho mình.
Nhưng Cố Thiến Thiến nào có cho hắn ta cơ hội này, nhẹ nhàng nói: "Ngươi không phải là nhất thời hồ đồ, ngươi biết bổn cung không được sủng ái nên cố tình cắt xén đồ của bổn cung, trong cung số lượng người bị như bổn cung không hề ít, bổn cung còn nghe nói, ngay cả Đại Hoàng Tử cũng bị cắt xén không ít!" Nàng nói tới đây thì dừng một chút, nhìn về phía Càn Long: "Vạn Tuế gia, chuyện này thần thϊếp vốn định nhịn cho qua, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn đến vậy, hôm nay nghĩ lại đúng là thiên ý, thần thϊếp chịu ủy khuất thì cũng thôi, nhưng Đại Hoàng Tử và những người khác bị ủy khuất, thần thϊếp muốn nhờ Vạn Tuế gia thay bọn họ đòi lại."
Lời nàng nói hết sức thỏa đáng, nói đến nỗi Càn Long không nhịn được mà sắc mặt lộ mấy phần thưởng thức.
"Nàng yên tâm, trẫm sẽ thay bọn họ lấy lại công đạo, cũng sẽ thay nàng lấy lại công đạo." Càn Long quyết đoán nói: "Người đâu, lột bỏ quan phục trên người tên cẩu nô tài kia, giải vào Thận Hình Ty*, trẫm phải biết được những năm này rốt cuộc hắn ta đã cắt xén được bao nhiêu!"
*Thận Hình Ty: cụ thể phụ trách án kiện và thẩm tra xử lý, sau đó đem những gì đã thẩm tra được báo cáo cho Tổng quản Nội vụ phủ, do Tổng quản Nội vụ phủ quyết định. Đương nhiên, đối với những vụ án không thể quyết định, phải tấu lên Hoàng đế, chờ Hoàng đế định đoạt.
"Rõ!" Hai thị vệ lĩnh mệnh lệnh, tiến đến bịt miệng Hoàng Tẫn Trung, kéo Hoàng Tẫn Trung xuống.
Hoàng Tẫn Trung không hề giãy dụa, hắn ta vừa nghe thấy mệnh lệnh của Càn Long đã sớm bị hù dọa cho ngất đi.
Trong cung này không ai không biết, Thận Hình Ty chính là chỗ đáng sợ nhất trong phủ Nội vụ, một khi đã vào Thận Hình Ty không mấy ai có cơ hội được ra ngoài, trước đây Hoàng Tẫn Trung lợi dụng Thận Hình Ty để loại bỏ không ít kẻ ngáng đường, hôm nay lại đến phiên hắn ta tới chỗ này.
Trong phủ Nội vụ, cừu địch của hắn ta không hề ít, lúc này hổ lạc đồng bằng, nhất định không có quả ngon để ăn, huống chi, tay chân hắn ta vốn không hề sạch sẽ.
"Vạn Tuế gia anh minh!" Cố Thiến Thiến đứng dậy, hướng về phía Càn Long hành lễ: "Hôm nay cẩu nô tài kia có thể chịu phạt, tất cả đều là dựa vào Vạn Tuế gia."
Trên mặt Càn Long không nhịn được mà lộ vẻ tươi cười, lời người khác nịnh nọt hắn đã nghe không ít, ba hoa chích chòe cũng không bằng được một câu nói nhẹ nhàng của Nhàn phi, dù sao, trong cung này có người nào mà không biết Nhàn phi nổi danh tính tính thẳng thắn, có sao nói vậy.
Thường ngày, Càn Long không thích tính cách của nàng, nhưng hôm nay ấn tượng về nàng đã tốt lên vài phần.