Anh Là Đồ Chơi Của Cô

Chương 11

“Đúng vậy, lúc đó trường tình cờ có một đoàn ca múa từ Quảng Đông đến tuyển người, hồi đó tôi nhất thời nổi hứng nên đã đi theo, thoắt cái cũng bốn năm năm trôi qua rồi.” Nhan Thanh cười đáp lại cậu ta.

Dường như Hàn Ảnh Xuyên đã thay đổi rất nhiều, ngũ quan trông trưởng thành hơn so với trong trí nhớ của cô, tóc húi cua ngắn ngủn làm cậu ta trông càng thêm tỏa sáng rực rỡ hơn. Thật ra ký ức của cô về người đàn ông này có chút mơ hồ, nhưng vì trải qua khoảng thời gian đến giờ nghĩ lại còn kinh sợ đó mà người đàn ông này cũng vô thức khảm sâu vào trong tâm trí cô, đó là loại tồn tại không thể nhớ, cũng không bao giờ quên được.

Cậu ta cũng từng giống như ông trời ở trong mắt Nhan Thanh, không thể khinh thường, không thể xâm phạm, hiện tại xem ra dường như đã thiếu đi một chút khí thế rồi, quãng thời gian ba năm yêu thầm đó quá khổ sở khiến cô đến tận bây giờ vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Ảnh Xuyên.

“Cậu thì sao? Sau khi tốt nghiệp cậu làm gì?” Nhan Thanh câu được câu không dò hỏi.

Hàn Ảnh Xuyên nhìn chai rượu vang đỏ từ từ di chuyển trên bàn xoay, cậu ta đưa tay rót một ly cho mình và Nhan Thanh, sau khi nhẹ chạm ly thì khẽ nhấp một ngụm: “Tôi sao, tôi từng làm hậu cần một khoảng thời gian để có thể tự gầy dựng sự nghiệp, nhưng hình như tôi không có tài trong kinh doanh thì phải, không quá hai năm tôi đã thất bại rồi, cuối cùng gia đình ép tôi thi công chức, hiện tại tôi đang làm ở cục Thuế.”

Nhan Thanh liếc nhìn ly rượu vừa được cậu ta cạn, cô không tìm được lời nào để lảng tránh nên chỉ đành nhấp một ngụm.

Hà Tiêu bất thình lình xuất hiện phía sau hai người, lớn tiếng lôi kéo Nhan Thanh: “Đừng nghe cậu ta nói bậy, ba cậu ta là cán bộ của cục tài nguyên đất đai, cậu ta căn bản không cần phải thi công chức gì cả, cứ trực tiếp nhờ mối quan hệ là được sắp xếp vào làm ở cục thuế ngay rồi, cậu đừng thấy Hàn Ảnh Xuyên tuổi còn trẻ nhé, bây giờ cậu ta lên chức phó khoa rồi đó.”

Nhan Thanh ngồi trong căn phòng ồn ào nghe Hà Tiêu giới thiệu, ánh mắt lập tức hướng về phía Hàn Ảnh Xuyên.

Đúng rồi, chẳng trách cô luôn cảm thấy cậu ta có chút gì đó khác lạ, thì ra là bị thân phận cán bộ quốc gia giam cầm, vậy nên tính tình kiềm chế hơn trước rồi sao?

Hoàn toàn khác với cảm giác mà chàng trai trẻ tuổi trước kia mang lại khiến cô không biết nên đối mặt thế nào mới phải.

Hàn Ảnh Xuyên mỉm cười uống rượu, không thèm tính toán với Hà Tiêu: “Vậy hiện tại cậu tính quay về Hàng Châu định cư sao?”

Nhan Thanh nhìn cậu ta, có thể do hoàn cảnh, cũng có thể là do nơi này quá ồn ào, xung quanh mình lại là những bạn học đã từng học chung với nhau suốt ba năm cấp ba, tâm trạng cô dần thả lỏng. Nhan Thanh lắc ly rượu trong tay, sau đó khẽ nhấp một ngụm: “Tuổi tác lớn rồi, không nhảy được nữa, đành phải về nhà tìm đối tượng thôi.”

Cô nói hệt như bà cụ non vậy, những lời này là lời của Nhan Tu, mấy năm nay ông không ngừng lải nhải bên tai cô, bây giờ cô lại dùng những thứ này để đối phó với người đàn ông bên cạnh.

Ánh đèn đan xen vào nhau, lời nói của cô khiến Hàn Ảnh Xuyên khẽ bật cười: “Tuổi còn trẻ mà nói chuyện cứ như bà cụ non vậy, chắc mẹ cậu ở nhà hay thúc giục cậu đi xem mắt lắm đúng không?”

Nhan Thanh mỉm cười cụp mắt xuống: “Mẹ tôi mất từ hai năm trước rồi…”

Sau khi đóng cửa xe, Nhan Thanh cảm thấy hai chân run lên lẩy bẩy, cô giữ chặt cửa xe một hồi lâu mới có thể đứng vững được, quả nhiên cô vẫn không biết uống rượu, uống một chút là say ngay.