Hàn Ảnh Xuyên ra khỏi ghế lái, đi vòng qua đầu xe rồi bước nhanh về phía Nhan Thanh: “Cậu có thể tự về nhà được không? Hay tôi đỡ cậu đi nhé?”
Giọng nói của cậu ta vô cùng dịu dàng, bàn tay chạm vào cánh tay Nhan Thanh, muốn đỡ cô về tiểu khu.
“Không cần, từ chỗ này về đến tiểu khu của tôi chỉ cách hai tòa nhà mà thôi, cậu cũng có men trong người rồi nên không cần tiễn tôi, kêu tài xế lái xe đưa cậu về đi.” Nhan Thanh đỏ ửng mặt mày, nhưng đầu óc vẫn còn khá tỉnh táo, trong một bữa ăn nhưng cô uống đến bốn ly rượu vang đỏ, vốn tưởng rằng mình còn có thể tiếp tục được, không ngờ sau đó đầu óc lại bắt đầu trở nên choáng váng.
Khó khăn lắm mới đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, Hàn Ảnh Xuyên thật sự không yên tâm để cô đi taxi về một mình, cho nên đã lôi kéo cô lên xe mình.
Cuối cùng cũng đến trước cửa tiểu khu, nhưng suốt quãng đường đi xe, cô luôn trong tình trạng say xỉn, sau đó còn xuất hiện một số triệu chứng say xe, cơ thể thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thấy cô từ chối, Hàn Ảnh Xuyên quay đầu nhìn về phía cửa tiểu khu, do dự một hồi, cậu ta nói: “Không được, ít nhất tôi cũng phải đưa cậu đến tầng cậu đang ở, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi với Hà Tiêu, cậu ấy đã dặn dò tôi cả trăm lần rồi.”
Nhan Thanh khẽ híp mắt cười nhạt, Hà Tiêu cũng khá say rồi, không đưa cô về được nhưng sợ cô đi về một mình sẽ không an toàn cho nên mới khăng khăng dặn dò Hàn Ảnh Xuyên đưa cô về thì mới yên tâm được.
Khẽ gật đầu, cô đồng ý với yêu cầu của Hàn Ảnh Xuyên, hai người đi đến trước cửa lớn của tiểu khu.
“Để tôi đỡ cậu.” Hàn Ảnh Xuyên nhìn chân Nhan Thanh có chút loạng choạng thì lập tức nắm lấy cổ tay của cô, muốn cho cô mượn lực mình để đứng vững.
Gương mặt vốn đã ngà say của Nhan Thanh lập tức trở nên ửng hồng, ký ức tuổi thanh xuân không ngừng ùa về trong suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh là đối tượng mà cô thầm yêu suốt ba năm trời. Thời gian trôi qua lại gặp nhau lần nữa, tuy rằng không còn sự ngượng ngùng đến mức bỏng rát của lúc trước nhưng sự tiếp xúc da thịt giữa nam và nữ vẫn khiến da đầu cô trở nên tê rần.
Vừa định ngẩng đầu lên cảm ơn, khóe mắt cô lập tức thấy một chiếc ô tô màu đen đi đến, một người đàn ông cao gầy nhanh chóng xuống xe đi đến chỗ cô.
Ánh mắt cô đảo qua, tốc độ của người đàn ông này rất nhanh, chỉ ba bước đã đi tới bên cạnh cô rồi, cô còn chưa kịp phản ứng thì người nọ đã rút cổ tay cô ra khỏi tay Hàn Ảnh Xuyên.
“Uống rượu sao?” Người đàn ông khẽ cau mày, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, đôi mắt nhanh chóng chuyển sang Hàn Ảnh Xuyên ở phía đối diện.
“Tôi là anh trai của cô ấy, xin hỏi cậu là ai?” Người đàn ông cao gầy tự giới thiệu bản thân, ánh mắt thâm sâu nhìn Hàn Ảnh Xuyên.
Đương nhiên Hàn Ảnh Xuyên đã bị sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này dọa sợ, giác quan nhạy bén của đàn ông khiến cậu ta lập tức nhận ra ngay sự công kích hung dữ trong bầu không khí, cậu ta không trả lời người đàn ông mà chỉ nhìn về phía Nhan Thanh: “Tôi chưa nghe nói cậu có anh trai bao giờ.”
Nhan Thanh bị người đàn ông nắm lấy cổ tay không thoát ra được, vừa rồi cô bị kéo quá mạnh nên thân thể có chút nghiêng vào trong lòng anh, đầu óc đang say khướt lập tức tỉnh táo, môi khẽ cong lên, cô nhìn về phía người đàn ông, nhẹ nhàng nói: “Anh trai.”
Hàn Ảnh Xuyên khẽ nhíu mày, đôi mắt chuyển sang người đàn ông cao gầy có gương mặt điển trai nhưng ánh mắt lại u ám đang đỡ Nhan Thanh kia, hình như anh đang chờ đợi câu trả lời từ cậu ta vậy.