Có thể nói, anh cảm thấy vô cùng không cam lòng, không cam lòng vì sự thật cô gái này chỉ muốn biến anh trở thành một công cụ để tùy ý sử dụng, điều khiển, cho dù anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì trước sau gì cô vẫn không hề rung động, đó chính là sự sỉ nhục của anh, là nỗi nhục mà suốt đời anh cũng không thể nào quên được.
Nhan Thanh kéo váy xuống, không muốn để lộ khuyết điểm trên người mình, cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của tiệm cơm, môi khẽ mỉm cười, sau đó nhanh chóng sải bước đi vào cửa xoay tròn.
Hà Tiêu đã sớm đứng chờ trước sảnh, vừa liếc mắt đã nhận ra Nhan Thanh ngay, cô ấy đi lại chào Nhan Thanh: “Chậc chậc, mấy năm không gặp rồi? Năm năm, hay bốn năm nhỉ? Sao giờ lại xinh đẹp thế này?”
Hà Tiêu nhiệt tình khoác tay Nhan Thanh, như thể không vì mấy năm xa cách mà trở nên xa lạ.
“Chắc tầm hai năm thôi, chẳng phải thỉnh thoảng tớ cũng có trở về sao?” Nhan Thanh cười đẩy cô ấy.
Hà Tiêu nhớ lại ngay lập tức: “Đúng đúng đúng, cái trí nhớ này của tớ thật là. Nghĩ lại thì, lần cuối cùng tớ gặp cậu, hẳn là ở đám tang của dì rồi, sau đó cậu cũng không trở về nữa. Đúng là đồ ngốc, làm gì mà đi biệt tích mấy năm trời không về vậy hả, có biết là tớ nhớ cậu lắm không?”
Cô ấy kéo tay Nhan Thanh đi vào trong thang máy, Nhan Thanh không muốn tiếp tục đề tài bi thương này, cô khẽ cười nhìn Hà Tiêu đang lôi mình đi: “Cậu nhớ tớ sao? Thế sao không thấy cậu đến Quảng Đông thăm tớ? Thế mà cũng gọi là nhớ sao?”
Hai người nói giỡn một hồi rồi đi ra khỏi thang máy, đang định đi vào trong phòng riêng thì bị một người đàn ông gọi lại: “Nhan Thanh?”
Nghe tiếng, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau là một người đàn ông đang đi tới, dáng người cao gầy không thay đổi quá nhiều so với trong ký ức của cô, đối phương đeo mắt kính gọng vàng khiến cho khuôn mặt điển trai càng trở nên tinh tế hơn.
“Hàn Ảnh Xuyên.”
“Đã lâu không gặp, Nhan Thanh.” Hàn Ảnh Xuyên nắm lấy bàn tay có chút chần chờ của Nhan Thanh.
Nhan Thanh được đôi bàn tay ấm áp dày rộng của cậu ta nắm trọn, ký ức lập tức trôi dạt về chín năm trước.
Cô có chút xấu hổ điều chỉnh lại tóc tai, không muốn mình quá đắm chìm trong chuyện quá khứ, cô quay đầu nhìn Hà Tiêu đứng bên cạnh, giả vờ bình tĩnh tán gẫu với bọn họ vài câu hòng che giấu cảm xúc của mình.
Hàn Ảnh Xuyên cùng hai người đi vào trong phòng riêng, bạn học xa cách nhiều năm hiện tại gặp nhau, nói không vui chắc chắn là nói dối, nhưng dù sao thì thời gian cũng trôi qua rất nhanh, có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp cấp ba xong đã không còn gặp lại nhau nữa, ký ức của Nhan Thanh về những người này cũng có chút mơ hồi.
Hà Tiêu là một người lạc quan, cô ấy từng là mật thám nổi tiếng trong lớp nên đương nhiên sẽ quen thuộc với những người khác hơn, cô ấy vừa nắm tay Nhan Thanh vừa trò chuyện với một bạn học cũ khác, sau đó lại bắt đầu nổi hứng hát karaoke.
Một mình Nhan Thanh ngồi có chút nhàm chán, cô nhìn xung quanh một vòng, một lớp từng có năm mươi người, giờ chỉ còn ba mươi người tới, những bạn học thân thiết với cô cũng không được mấy người, có lẽ tiệc lần này không phải tiệc mừng mười năm nên cũng không thấy bóng dáng của chủ nhiệm đâu cả, Nhan Thanh nhàn rỗi ăn đồ ăn trên bàn, đang định chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh thì lại thấy Hàn Ảnh Xuyên đột ngột đi về phía chỗ của cô.
“Nghe nói sau khi tốt nghiệp đại học cậu đến Quảng Đông nhỉ?” Hàn Ảnh Xuyên ngồi xuống bên cạnh cô, chủ động mở miệng bắt chuyện, trong phòng có chút ồn nên cậu ta cũng cố gắng lớn giọng hơn một chút.