Chiếc xe lao đi trong bóng đêm, Nhan Thanh vì lo lắng bất an trong thời gian dài nên tinh thần có chút mệt mỏi, thêm cả sau khi ăn no xong, sự lười biếng bắt đầu xâm nhập vào trong não, cô muốn ngủ rồi.
Hai mắt khẽ híp lại nhưng cô vẫn muốn đấu tranh tinh thần, đang chống chọi lại cơn buồn ngủ thì chuông điện thoại bỗng chốc vang lên, trong bầu không gian yên tĩnh này lại có vẻ ồn ào đến lạ.
Nhan Thanh lập tức bừng tỉnh, cô nhanh chóng tìm điện thoại trong túi xách, sau đó lại hoảng hốt lôi nhầm ra rất nhiều thứ, đặt tán loạn ở trên đùi, những đồ vật đó từ trên đùi rơi xuống chỗ ngồi, lăn lông lốc đến dưới chân cô.
Cô vừa nhặt đồ lên vừa nghe điện thoại: “Alo, Hà Tiêu hả? Có chuyện gì không.”
Triệu Chi Dã ngồi bên cạnh cố ý giảm bớt tốc độ của chiếc xe, để cô cúi xuống nhặt đồ sẽ không gặp nguy hiểm.
“Hả? Nói vậy là địa chỉ đã thay đổi rồi sao?” Nhan Thanh vừa nói chuyện điện thoại, vừa sắp xếp lại đồ vật vào trong túi xách.
“Từ chỗ tớ đến lầu Vân Ngoại không xa, nhưng nếu bây giờ cậu đột ngột thay đổi địa chỉ thì cậu phải thông báo lại cho từng người.” Cô và Hà Tiêu đang thảo luận chuyện họp mặt các bạn học cũ, thi thoảng sẽ có vài câu bông đùa, nhưng đều chỉ là mỉm cười khe khẽ, không được hồn nhiên như hồi còn nhỏ, cuộc trò chuyện của họ đã thu hút sự chú ý của người đàn ông đang điều khiển xe.
“Được, tớ biết rồi, năm giờ chiều cuối tuần, lầu Vân Ngoại, cậu nhớ đợi tớ ở đại sảnh.” Cô nói chuyện không lớn lắm, rất nhanh đã cúp máy.
“Liên hoan sao?” Triệu Chi Dã hỏi cô.
“Vâng, liên hoan với các bạn học cũ. Ra trường cũng gần mười năm rồi nên mới đề nghị họp mặt gặp nhau một lần.” Nhan Thanh vừa cất điện thoại vào túi vừa trả lời anh, đôi mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài khung cửa sổ, sắp đến nhà rồi, cuối cùng cũng có thể trốn thoát.
Sau khi dừng xe, cô nói lời cảm ơn với người đàn ông ngồi ở ghế lái, nhưng lại không bước xuống xe được như mong muốn.
Triệu Chi Dã nghiêng đầu nhìn cô: “Tìm được công việc chưa?” Anh biết, cô mới từ Quảng Đông trở về nên chắc chắn chưa tìm được việc.
Nhan Thanh khẽ lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ quá nhiều đến vấn đề này.
Triệu Chi Dã khẽ gật đầu, sau đó lấy từ trong túi ra một tấm danh thϊếp, rồi đưa đến trước mặt cô: “Anh ta cũng từng tham gia sáng tác vũ đạo hồi còn ở Mỹ, nếu em cảm thấy cần thiết thì có thể liên lạc cho anh ta, cứ nói em là em gái tôi thì anh ta sẽ giúp.”
Anh nhẹ nhàng nói, vừa nói chuyện vừa đưa tấm danh thϊếp cho cô, ánh mắt không dừng lại quá lâu trên mặt cô.
Nhan Thanh nhận lấy, cô cúi đầu nhìn tấm danh thϊếp cho có lệ, những lọn tóc quanh tai hơi rối lên vì vừa khom lưng nhặt đồ bị rớt, Triệu Chi Dã lập tức đưa tay vén gọn sợi tóc ra sau cho cô, động tác dịu dàng, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai cô nhưng cũng đủ khiến cô phải rùng mình.
“Cảm ơn anh, em về nhà trước nhé.” Cô gấp gáp muốn ra khỏi xe nhưng lại không biết Triệu Chi Dã sẽ không dễ dàng mở khóa ra như vậy.
“Được.” Người đàn ông nhẹ giọng đồng ý với cô.
“Nhưng cái gì cũng có qua có lại, lần sau em phải mời lại tôi một bữa đấy.”
Nhìn bóng lưng của Nhan Thanh chạy đi như chạy trốn, ánh mắt Triệu Chi Dã lập tức tối sầm lại, nhiệt độ ở vành tai cô vẫn còn trên đầu ngón tay anh, nhưng người thì đã gấp rút biến mất trong màn đêm rồi, anh châm một điếu thuốc, để suy nghĩ lang thang trong những dòng hồi ức xưa cũ.
Nghĩ kỹ thì anh đã rời xa nhà được chín năm, hiện tại cũng coi như là mang theo vinh quang trở về nước, nhưng cô gái này, dường như vẫn giống hệt như trước đây, không muốn bố thí một chút tình cảm cho anh, như thể cho dù anh có làm gì thì cũng không bao giờ có được một cái liếc mắt của cô gái này vậy.