Nhan Thanh hơi kích động khi viên tôm cá tuyết dương mai đắp đá được dọn lên bàn, khói bốc lên từ dưới đáy đĩa sau khi đá khô bao quanh các món ăn trên bàn, trông rất đẹp mắt.
Cô có chút thèm ăn nhưng lại không dám động đũa vì ngại người đàn ông đối diện.
“Ăn đi.” Anh nhẹ nhàng nói, như đang phát đại xá, sau đó lập tức gắp một viên tôm bỏ vào trong bát cho Nhan Thanh.
“Em cảm ơn.” Nhan Thanh vội vàng nhận lấy, cô dùng đũa tách viên tôm dương mai ra làm đôi rồi cho vào miệng, hương vị của nước sốt chảy vào trong miệng cho đến cổ họng, bắt đầu hành trình thưởng thức mỹ vị.
“Ăn ngon chứ?” Anh hỏi, đồng thời cũng gắp một cái đưa vào trong miệng mình.
So với hương vị mà nói… Anh càng muốn nghe phản hồi của cô hơn.
“Ừm rất ngon, cá tuyết xử lý tốt lắm, nếu cho nước sốt nhiều hơn chút thì sẽ càng tốt.” Nhan Thanh cúi đầu trả lời đúng sự thật, sau đó gắp nửa viên tôm còn lại bỏ vào trong miệng.
Triệu Chi Dã nhấm nháp đồ ăn, chủ yếu là ngồi nhìn cô ăn, hồi ức lại quay trở về mười lăm năm trước.
Khi đó anh mới chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, anh đưa Nhan Thanh mười một tuổi đến tiệm cơm ăn, cũng gọi món này, cô sẽ luôn kêu ca nước sốt chan lên viên tôm dương mai quá ít rồi lại gọi riêng thêm cả chén sốt để chan vào.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mười lăm năm đã trôi qua, nếu năm đó cô không đưa ra yêu cầu nực cười và vô lý đó, hoặc nếu lúc đó anh không đồng ý với yêu cầu đó của cô thì liệu hai người có còn thân thiết như những người bạn bình thường được hay không?
“Chắc là tên đó cũng hay dẫn em đến quán này ăn lắm đúng không?” Không ngọn nguồn, không dấu hiệu, Triệu Chi Dã đột nhiên mở miệng nói chuyện.
“Tên đó?” Nhan Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Chi Dã, cô có chút không kịp phản ứng lại: “Ba em sao?”
“Thật ra mấy năm nay ông ấy không về Hàng Châu, nên cũng không có cơ hội dẫn em đến đây ăn.” Nhan Thanh nhẹ nhàng trả lời.
“Không phải ba em, cái đó, tên gì nhỉ? Hàn Ảnh Xuyên sao?” Anh khẽ nhíu mày lại, như đang nhớ lại cái tên đó trong đầu.
Có trời mới biết, thật ra anh chưa bao giờ quên đi cái tên này, chỉ là vào giờ phút này tự dưng lòng tự trọng lại trỗi dậy nên anh mới giả vờ là mình không nhớ thôi.
Nhan Thanh nghe vậy, chiếc đũa trong tay đột nhiên dừng động tác: “Em không gặp cậu ấy chín năm nay rồi.”
Câu trả lời của cô khiến Triệu Chi Dã ngây ngẩn cả ra, sau một lúc lâu anh mới mở miệng: “Sao không đi gặp cậu ta?”
Vừa dứt lời, hai người lập tức chìm trong im lặng, bọn họ không nói gì nữa, ngay cả hứng thú ăn cơm cũng hoàn toàn biến mất.
Triệu Chi Dã không muốn bữa tối kết thúc trong sự xấu hổ, nên anh lại lấy bát của cô, múc đầy canh cá rồi đưa lại cho cô.
Dù sao thì sau khi ăn cơm xong, tâm trạng của Nhan Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ cần chịu đựng một chút, sau khi trở về cô sẽ được tự do, việc đầu tiên cô làm khi về đến nhà đó là phải chặn điện thoại của người đàn ông này, để anh vĩnh viễn không thể liên lạc được với mình.
Yên ổn ngồi trên xe, cô nhanh chóng thắt chặt dây an toàn lại, tuyệt đối không cho người đàn ông này cơ hội đến gần mình. Hai người vẫn im lặng như cũ, nhưng không giống như Nhan Thanh chỉ âm thầm chịu sự dày vò trong im lặng, dường như Triệu Chi Dã đã sớm quen với môi trường im lặng như thế này từ lâu.
Sống ở nước ngoài nhiều năm, tuy rằng tính cách anh không được tính là quái gở nhưng dù sao thì anh cũng không được thoải mái lắm như hồi còn ở trong nước, hơn nữa kiến
thức vật lý và nghiên cứu học thuật cao cấp cũng đủ để biến một người hướng ngoại thành tính cách trầm tĩnh.