Anh Là Đồ Chơi Của Cô

Chương 7

Chiếc váy hai dây màu đen tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của cô, mái tóc dài xoăn nhẹ tùy ý xõa tung ra, khi cô đi về phía anh, chiếc váy bị gió thổi tung ôm lấy cơ thể cô, hoàn toàn lộ ra những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể. Anh im lặng nhìn bóng dáng cô tiến đến trong kính chiếu hậu, mắt cá chân dưới váy dưới trông nhỏ nhắn đến mức không sao có thể tưởng tượng nỗi, quãng thời gian 9 năm đủ để một cô gái lột xác, hiện tại cô như đóa hoa hồng nở rộ vậy, xinh đẹp ngút trời khiến người ta muốn ngắt mà không đành lòng ngắt.

Cô gái không biết anh đang nhìn trộm, Nhan Thanh mở cửa xe ra, ngồi vào ghế phụ.

Cô thắt chặt dây an toàn. Bình thường anh không nói nhiều lắm, sau khi cô lên xe đã bắt đầu khởi động xe rồi.

Nhan Thanh không hề cử động: “Anh, em đến để nói với anh một tiếng thôi, thật ra giữa trưa em làm rất nhiều đồ ăn nhưng ăn không hết… Vậy nên tối nay anh không cần phải hoang phí đâu.”

Triệu Chi Dã dừng tay lại, quay sang nhìn cô: “Chín năm không gặp, không có lý do gì mà tôi lại không mời em một bữa hết, lần trước em đã dùng qua kế này rồi, nên đổi kế khác đi thì hơn.”

Anh vừa nói chuyện, vừa thắt lại dây an toàn cho Nhan Thanh.

Đột nhiên lại gần không báo trước, anh lập tức ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể cô, mùi hoa huệ thoang thoảng quyện với mùi của chính cô khiến Triệu Chi Dã cảm thấy vừa quen vừa lạ.

Anh đột nhiên tiến đến gần khiến Nhan Thanh có chút hoảng sợ, đầu cô áp sát vào lưng ghế xe, vô thức nín thở lại.

Mãi cho đến khi anh thắt xong dây an toàn, hoạt động tâm lý nguy hiểm của cả hai mới quay trở về đúng quỹ đạo.

Biết là không thể từ chối nên Nhan Thanh cũng không dám nói nhiều nữa, cô tùy ý để người đàn ông khởi động xe.

“Chu Tân Kỷ thì sao? Tôi nhớ trước kia em rất thích ăn.” Giọng điệu của Triệu Chi Dã đều đều, đôi mắt lại vẫn luôn nhìn chăm chú về phía trước, cùng cô trò chuyện, như thể tất cả những hoạt động tâm lý vừa rồi đều chưa từng xảy ra vậy.

Nhan Thanh không bày tỏ ý kiến, rời khỏi Hàng Châu 5 năm, tuy rằng lúc đi cũng từng trở về nhưng hình như lâu lắm rồi chưa đến ăn cơm ở tiệm này.

“Ừm, nghe anh hết.”

Triệu Chi Dã nhẹ nhàng cười, quay đầu nhìn cô một cái rồi không nói tiếp nữa.

Xe chạy không nhanh, lại đúng vào giờ cao điểm, đi qua mấy dãy nhà cũng mất gần nửa tiếng.

Bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, bên cạnh là người mà cô không dám đối mặt nhất, Nhan Thanh như đang ngồi trên đống lửa, mọi tế bào trong cơ thể cô đều trở nên căng thẳng vì lo lắng khiến cô không dám cử động dù chỉ một chút.

Triệu Chi Dã cũng không nói gì, chỉ im lặng lái xe, giữa đường đợi đèn đỏ, anh lại nhận vài cuộc điện thoại, thuần thục nói tiếng anh, Nhan Thanh nghe nhưng không hiểu gì cả, dường như anh đang nói chuyện công việc.

Sau khi cúp điện thoại, không gian lại quay trở về khoảng không im lặng xấu hổ, Triệu Chi Dã lập tức bấm số để đặt chỗ, Chu Tân Kỷ cứ đến giờ ăn tối là lại phải xếp hàng chờ đợi nhưng anh không muốn chờ.

Nhan Thanh liếc mắt nhìn thực đơn, tùy tiện gọi vài món sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.

Hai người ngồi đối diện nhau, Nhan Thanh khó chịu cúi gằm đầu xuống.

“Muốn uống rượu không?” Giọng nói của người đàn ông khẽ vang lên khiến cô ngẩng đầu lên nhìn.

“Không, em không uống đâu.”

Triệu Chi Dã khẽ mỉm cười, nhạt quá, không biết nói gì cả.

Dường như anh cũng không vội trò chuyện, thậm chí còn có chút trầm mặc suy nghĩ, hai người im lặng đối mặt với nhau nhưng chỉ có Nhan Thanh luôn cảm thấy không thoải mái.