Hồi ức ngây ngô khiến Nhan Thanh khẽ cười nhạt, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không còn gặp chàng trai ấy nữa, hiện tại thoắt cái đã chín năm trôi qua rồi.
Nhìn lại quãng thời gian, Nhan Thanh có chút phiền muộn, cô không để suy nghĩ của mình tiếp tục đọng lại trong ký ức nữa, thôi không nghĩ về quá khứ, sau đó cô gọi điện cho Nhan Tu đang công tác ở nơi khác.
Sau khi Vương Vĩnh Di qua đời, Nhan Tu rất ít khi về nhà, có lẽ vì không chịu nổi sự nhớ nhung người vợ đã khuất, kể từ đó ngôi nhà này đã bị bỏ hoang được gần 2 năm, cho đến khi Nhan Thanh bỏ công việc ở Quảng Đông để trở về Hàng Châu, căn nhà này mới có chút hơi người.
Có lẽ Nhan Tu đã già rồi, ông không nói nhiều, thông thường những lời dặn dò sẽ chiếm hơn phân nửa thời gian trò chuyện, Nhan Thanh hiểu tuy rằng tình yêu của cha không tinh tế và mềm mại như tình yêu của mẹ, nhưng cô vẫn tiếp tục kiên nhẫn lắng nghe Nhan Tu lải nhải, rồi lại nhẹ giọng dặn dò cô rất nhiều điều sau đó mới cúp điện thoại.
Có lẽ mấy năm nay xa người nhà nên sau khi mẹ qua đời, cô vô cùng hối hận, Nhan Thanh cầm điện thoại, đáy lòng mềm mại xúc động, hốc mắt hơi đỏ lên.
Cầm chặt điện thoại mà không để ý ngón tay chạm vào màn hình lúc nào không hay, một lát sau, điện thoại cô đột ngột vang lên tiếng chuông.
“Xin chào, ai vậy ạ?” Giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng, cô đã rất cố gắng đè nén nỗi lòng của mình xuống.
Sau một lúc im lặng hồi lâu, Nhan Thanh nghĩ rằng người ta gọi nhầm, đang tính chuẩn bị cúp máy thì lại nghe trong điện thoại vang lên một giọng nam vừa xa lạ mà vừa quen thuộc: “Em không lưu số của anh sao?”
Giọng của người đàn ông không lớn, không biết hoàn cảnh thế nào khiến âm thanh bị nhiễu loạn, nhưng chỉ trong nháy mắt Nhan Thanh đã nhận ra ngay chủ nhân của giọng nói này là ai: “Có chuyện gì sao anh?”
“Là em gọi cho tôi mà, thấy em không nói gì nên tôi mới gọi lại cho em.” Anh nhẹ nhàng giải thích, như thể đề tài nói chuyện không có gì đặc biệt nhưng vẫn muốn tiếp tục duy trì vậy.
Nhan Thanh siết chặt điện thoại trong tay, ý thức được rằng ban nãy mình đã vô tình ấn nhầm nút gọi, cô có chút hối hận: “Vậy sao? Xin lỗi nhé, chắc ban nãy em gọi nhầm số rồi.” Cô muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, nhưng người ở đầu dây bên kia lại không muốn thế.
“Ừm.”
“Anh còn có chuyện gì nữa không? Em có chút chuyện cần phải giải quyết… Cúp máy trước…”
“Tôi vừa xử lý xong công việc, lát nữa sẽ đi ngang qua nhà em, xuống dưới nhà cùng tôi ăn một bữa đi.” Không đợi cô nói xong, Triệu Chi Dã đã giành trước một bước.
Nhan Thanh càng siết chặt điện thoại hơn, cô còn chưa nghĩ ra lý do từ chối thì người đàn ông trong điện thoại đã thông báo: “Hai mươi phút nữa sẽ đến tiểu khu.”
Rốt cuộc là từ bao giờ mà Triệu Chi Dã lại không cho cô có cơ hội từ chối như thế?
Nhan Thanh hoảng loạn chạy ra khỏi cửa tiểu khu, cô nhìn thấy có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu sẵn bên đường, đèn xe vẫn còn sáng, cửa sổ xe hạ xuống, cô vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay người đàn ông gầy gò điển trai đang cầm lái là ai.
Cô khẽ mím môi, không muốn để lộ ra quá nhiều cảm xúc, Nhan Thanh bước nhanh đến bên cạnh xe.
Người đàn ông đang hút thuốc bên trong xe, hẳn là anh đã đợi cô được một lúc lâu rồi, như đang có tâm sự, vừa thấy cô đến, anh lập tức dập điếu thuốc.
Cô từ góc phố đi lại, Triệu Chi Dã trông thấy cô từ đằng xa, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay được trang điểm nhẹ, lông mày hơi cau lại khi nhìn thấy chiếc xe đem lại cảm giác hơi nghiêm túc kia, nhưng đôi môi hồng đã hóa giải cảm giác lo lắng của cô.