Anh Là Đồ Chơi Của Cô

Chương 5

Các chuyên ngành nghệ thuật mấy năm gần đây đã dần bão hòa, thêm việc cô cũng không phải nhân tài kiệt xuất gì nên cũng không có tiếng lắm trên thị trường làm việc.

Nhan Thanh liên tiếp bôn ba trên thị trường tiềm năng mấy ngày liền, hiện thực đã làm cô đả kích không hề nhỏ, trước khi tốt nghiệp đại học, cô nhất thời có hứng chọn đi theo Đoàn ca múa Quảng Châu, bỏ đi 5 năm liền, bây giờ trở về quê nhà, bản thân không còn sót lại chút nền tảng nào cả, thậm chí mối quan hệ với các bạn học cũ cũng dần phai nhạt đi rất nhiều.

Cô có chút chán nản dựa vào bàn ăn, ngón tay lướt qua lướt lại trong danh bạ, tìm hồi lâu, cô tìm được số điện thoại của một người bạn học có mối quan hệ khá thân thiết với cô thời cấp ba.

Bạn bè hồi cấp ba hẳn chính là mối quan hệ trong sáng nhất trong cuộc đời, không ấu trĩ như hồi cấp hai lại hồn nhiên hơn so với đại học, nên những người bạn như vậy thường sẽ khiến mối quan hệ thêm trong sáng và bền chặt hơn. Nhưng cô đã ở Quảng Đông được 5 năm rồi, một hai năm đầu còn giữ liên lạc với nhau khá thường xuyên, sau này mỗi người đều có sự nghiệp và cuộc sống riêng cho mình nên cũng dần ít nói chuyện với nhau hơn.

Cô điều chỉnh lại tâm trạng một, cuối cùng nhấn nút quay số, sau một lúc đổ chuông, người nọ đã bắt máy: “Nhan Thanh?” Hà Tiêu kinh ngạc gọi tên cô.

Nhan Thanh cũng sửng sốt, cảm giác như đã lâu không nghe thấy giọng nói của cô ấy, nhưng khi đột nhiên nghe lại, vẫn là cảm giác quen thuộc trong ký ức.

“Sao cậu lại đột nhiên gọi cho tớ vậy? Mấy ngày nay tớ đang liên lạc lại với bạn học cũ đó.” Hà Tiêu vui vẻ xổ một tràng.

“Gọi điện cho từng người một luôn sao? Có chuyện gì à?” Nhan Thanh cũng có chút ngạc nhiên, bạn học cũ mấy năm không liên lạc, sao đột nhiên giờ lại liên lạc lại chứ?

“Ừm, tính tới bây giờ thì năm nay đã là kỷ niệm chín năm tốt nghiệp rồi, tớ muốn tổ chức một buổi tiệc lớn trước, cậu cũng biết rồi đấy, bây giờ mỗi người đều có gia đình riêng cả rồi nên tiệc tụ họp mỗi năm không nhất thiết phải đầy đủ số lượng. Tuy rằng năm sau sẽ là năm thứ mười, nhưng cậu nghĩ thử xem, đến lúc đó chúng ta không thể trông đợi mọi người đều sẽ đến được, nên là tớ đã tính toán lại tổng thể số người, năm nay tụ họp một lần rồi sang năm thêm lần nữa cũng được, suy cho cùng cũng như nhau cả thôi.”

Nhan Thanh nghe Hạ Tiêu nói, cô nhẹ nhàng gật đầu, sau khi tốt nghiệp cấp ba, thoắt cái đã chín năm trôi qua rồi, mọi người cũng nên tụ họp với nhau mới phải, sau đó cô lại hỏi: “Tổng lại số người? Là ai mới được?”

“Còn có thể là ai nữa, không phải là mấy người lúc trước ở Hàng Châu sao, Chúc Quyên này, Liêu Toa này, n Hoàn này, cả Hàn Ảnh Xuyên nữa.”

Hàn Ảnh Xuyên, ba chữ nhẹ nhàng lại như có âm vang nhảy ra khỏi điện thoại, chạy vào trong đầu Nhan Thanh.

Trong ký ức của cô, chàng trai trong đội bóng rổ của trường bỗng dưng trở nên vô cùng xa cách với bạn bè cùng lứa chỉ vì khoảng cách chiều cao giữa nam với nữ, chiều cao gần một mét tám khiến cậu ta vô cùng nổi bật, như con hạc lạc trong bầy gà giữa đám học sinh mới nhập học vậy.

Khi đó Nhan Thanh vẫn chưa hoàn toàn mất đi dáng vẻ ngây thơ non nớt của nữ sinh trung học, từ lông mày cho đến đôi mắt đều tràn đầy sự ngây thơ của một cô bé, nhưng khoảnh khắc khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Ảnh Xuyên, dường như cô đã hiểu ra mối quan hệ giữa nam nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm là thế nào. Cô có chút hoảng loạn, cũng có chút căng thẳng, thế là cô bắt đầu hành trình yêu thầm và nhìn trộm dài ba năm của mình.