Nhan Thanh lặng lẽ ngồi bên ghế phụ, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, cố gắng không để Triệu Chi Dã nhìn ra sự lo lắng xấu hổ của mình.
“Tôi cho rằng em đã dọn đi rồi, không ngờ em vẫn còn ở khu đó.” Triệu Chi Dã vừa lái xe vừa trò chuyện với Nhan Thanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn tình hình phía sau xe thông qua kính chiếu hậu. Nhan Thanh lo lắng nuốt nước bọt, cô luôn tưởng rằng anh đang nhìn mình.
“Thật ra em có mua một căn khác nữa, chỉ là sau khi mẹ qua đời thì em lại không muốn dọn ra, căn nhà mới mua chỉ đơn giản sửa sang lại một chút rồi cho thuê thôi. Ba em không ở nhà thường xuyên, em vẫn muốn ở lại nhà cũ.”
Cô nhẹ nhàng trả lời, ngôi nhà đó chứa đựng kỷ niệm suốt 22 năm của cô, có ký ức trưởng thành, con đường học hành, và chuyện buồn vui nửa đời người của cô.
Trong kỷ niệm ấy, cũng có cả những mảnh vụn về Triệu Chi Dã, người anh trai thanh mai trúc mã của cô.
Xe chạy không vội vã, ước chừng nửa tiếng là đến khu nhà Nhan Thanh sống, Triệu Chi Dã không trực tiếp để cô xuống xe mà lại ngựa quen đường cũ đi tìm gara, sau đó đỗ xe vào.
Nhan Thanh không ngờ anh sẽ đưa cô về đến tận tiểu khu, sự lo lắng trong lòng lại càng tăng thêm một chút.
“Cảm ơn anh, em đi trước nhé.” Cô đưa tay về phía cửa xe, muốn mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện của hai người.
Đôi mắt Triệu Chi Dã lại nhìn thẳng vào kính chắn gió, không hề liếc nhìn đến cô dù chỉ một chút, ngón tay thon dài đặt trên ổ khóa lại chậm chạp không muốn nhấn nút mở khóa.
Hơn nửa ngày trời anh mới chịu mở miệng nói: “Không tính mời tôi lên nhà ngồi sao? Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, tôi ngủ giường em, em cũng ngủ trên giường tôi rồi, thế nào? Bây giờ lại xa lạ đến mức không muốn mời tôi lên trên nhà uống nước sao?”
Nhan Thanh có chút sững sờ, cô nuốt nước bọt cố gắng trấn an cảm xúc của bản thân lại: “Em mới từ Quảng Đông trở về không lâu, còn nhiều đồ đạc chưa kịp sắp xếp lại, trong nhà giờ bừa bộn lắm, đợi mấy ngày nữa em dọn dẹp vệ sinh xong rồi anh hẵng ghé qua chơi, được chứ?” Cô cố gắng giải thích.
Triệu Chi Dã quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô như thể chỉ trong một giây là có thể nhìn thấu cô rồi vậy.
Nhan Thanh cúi đầu không dám lên tiếng, cô biết chỉ cần mình cúi đầu xuống là anh sẽ có thể nhận ra cô đang nói dối ngay lập tức.
Triệu Chi Dã lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt cô: “Cho tôi số của em đi.”
Nhìn người đàn ông đang chìa điện thoại về phía mình, động tác của Nhan Thanh có chút trì trệ như thể không dám làm trái lời.
“Tự em lưu đi.” Giọng điệu của anh vẫn trầm ấm như cũ nhưng lại khiến cho Nhan Thanh cảm thấy áp lực đến mức nghẹt thở.
Đôi môi hồng của cô khẽ hé mở, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, do dự nửa ngày trời, cuối cùng cô vẫn ấn vào màn hình điện thoại đang sáng lên của người đàn ông, nhập số mình vào trong danh bạ, rồi nhấn nút thêm vào.
Sau khi lấy điện thoại về, anh còn trực tiếp nhấn gọi cho cô, đợi đến khi chuông điện thoại cô vang lên mới kết thúc.
Nhiều ngày sau đó Nhan Thanh mới sực nhận ra rằng, hành động lúc đó của Triệu Chi Dã căn bản không phải muốn xin số điện thoại của cô, mà là muốn nhìn xem cô có thêm một dãy số giả để đánh lừa anh hay không thôi.
Nhan Thanh có chút cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, may mà mình không điền sai không thì hỏng hết, nếu bấm lệch đuôi số ngay lúc đó, cô thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Cuộc sống sau khi trở về Hàng Châu quá yên ổn, nghỉ ngơi gần nửa tháng, cuối cùng cô cũng điều chỉnh lại tâm lý, quyết định bắt đầu tìm công việc mới.