“Vậy bây giờ em đang làm gì? Còn ở chung với chú không?” Anh hỏi với giọng đều đều, nhưng thật ra trong thâm tâm lại đang muốn kêu lên để thu hút sự chú ý của cô, muốn cô quay mặt lại đối diện với anh.
Nhan Thanh uống một ngụm cà phê, ngón tay nhẹ nhàng lau khóe miệng vì sợ dính vết sữa: “Em mới về từ Quảng Đông, ba vẫn còn ở trong đội thám hiểm, có điều mấy năm nay cũng không đi đến những khu vực xa xôi mà chỉ cố gắng thám hiểm phương Nam, quanh năm cũng rất ít khi gặp mặt.”
Sau khi Vương Vĩnh Di qua đời, cuộc sống của Nhan Tu bình lặng hơn rất nhiều. Ban đầu Nhan Thanh còn tưởng ba mình sẽ đi bước nữa, nhưng ông không như vậy mà lựa chọn kiên trì làm việc. Có lẽ là sợ tức cảnh sinh tình nên số lần về nhà của ông càng ngày càng ít.
Tốt nghiệp đại học xong, Nhan Thanh tham gia vào một vũ đoàn ở Quảng Đông, mặc dù không phải trụ cột chính nhưng cũng là một trong những thành viên không thể thiếu trong đoàn. Đến Quảng Đông tận 5 năm, bây giờ quay về cũng là vì lo lắng cho ba, ông cũng đã lớn tuổi, cô nên gánh vác trách nhiệm báo hiếu của người làm con.
Có điều, cô không ngờ mình vừa về Hàng Châu chưa được nửa tháng thì đã gặp lại Triệu Chi Dã, lại còn bị anh gọi lên xe, đi thẳng đến chung cư của anh.
Chín năm không gặp, thật ra cô đã quên mất phần nào diện mạo của anh. Khoảnh khắc gặp lại nhau, cánh cửa ký ức mở tung, gương mặt quen thuộc lại xa lạ của anh khiến cô không thể chạy thoát.
Tâm trạng của cô không quá tốt, việc từ chức ở vũ đoàn Quảng Đông có chút bốc đồng, rời đi quá vội vàng nên tạm thời bây giờ cô chưa tìm được một công việc thích hợp. Căn phòng lâu ngày không có ai ở của cô phải mất vài ngày dọn dẹp, đến hôm nay mọi thứ xong xuôi cô mới có thời gian rảnh rỗi đi thăm Vương Vĩnh Di ở nghĩa trang.
Ngồi ở nghĩa trang đến khi hoàng hôn buông xuống, cô một mình cô đơn về nhà, ai ngờ trên đường lại gặp được người đàn ông biệt tăm biệt tích mấy năm nay.
Triệu Chi Dã giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ, màu hoàng hôn ngoài cửa sổ dần biến mất nơi đường chân trời, chỉ còn một vệt nắng màu cam rạch ngang qua màn đêm.
“Tối nay ăn ở đây đi, tôi đi nấu cơm.” Động tác của anh rất nhanh nhẹn, Triệu Chi Dã không cho phép cô từ chối mà lập tức kéo cổ tay áo đi vào bếp.
Nhan Thanh vội vàng đặt cốc cà phê xuống: “Không cần đâu anh trai, ở trong nhà có rất nhiều đồ ăn, em phải về.”
Triệu Chi Dã nghe cô nói mà đứng im tại chỗ không nhúc nhích. Khoảnh khắc anh lại gần, cô cảm giác sự áp bức mà anh mang lại đang bao vây lấy cơ thể cô.
Dường như Triệu Chi Dã cao hơn 9 năm trước một chút, lúc đứng cạnh cô còn cao hơn hẳn một cái đầu.
Dáng vẻ hiện tại giống y hệt chàng trai anh tuấn trong trí nhớ, chỉ là sự ngây thơ đã mất dần đi đổi lấy một người đàn ông nam tính trưởng thành. Điều duy nhất không thay đổi chính là khi đôi mắt phượng ấy nhìn cô, cô vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
Hồi tưởng lại lần cuối cùng gặp nhau, trước khi lên máy bay sang Princeton du học, anh đã đè cô xuống sàn nhà lạnh lẽo mà điên cuồng làʍ t̠ìиɦ đến nửa đêm, dường như câu nói “Bây giờ em tự do rồi, đi tìm Hàn Ảnh Xuyên của em đi.” vẫn còn văng vẳng bên tai sau bao nhiêu năm xa cách…
Người đàn ông cao gầy cúi người xuống giữa ghế sô pha và bàn trà, chặn đứng lối đi của cô. Triệu Chi Dã im lặng một lúc lâu sau đó nói: “Vậy cũng phải, tôi đưa em về nhà.”