Đang không ngừng thở dài than trời trách đất, Kỳ Y chợt nghe tiếng động bên cạnh. Tiếng động nghe như ai đang đâm một vật gì đó.
Kỳ Y đứng dậy, dựa theo tiếng động mà đi tới. Chỗ cô nghe thấy tiếng động quả thật tìm thấy Tô Hóa, nhưng khung cảnh trước mắt khiến cho cô kinh hãi vội bịt miệng mình lại.
Tô Hóa, một đứa bé 5 tuổi vậy mà đang cầm con dao không ngừng đâm vào một con mèo. Con mèo bị hắn liên tục đâm, sớm đã không còn nhìn ra hình dạng. Bụng mèo vì bị đâm rách, theo chuyển động đâm dao, phần ruột không ngừng rơi rớt ra xung quanh. Màu máu đỏ thẫm khắp nơi đều có, trên người con mèo, dưới sân, trên quần áo Tô Hóa, thậm chí văng lên mặt cũng không khiến hắn bận tâm.
Ánh mặt Tô Hóa sắc lạnh, mơ hồ không tiêu cự, bàn tay cầm con dao như được lập trình sẵn, vung lên đâm xuống, vung lên đâm xuống một cách đều đặn. Mỗi nhát dao, máu từ người con mèo bắn lên mặt hắn càng thêm đỏ.
Cảnh tượng trước mắt quá kinh khủng!
Kỳ Y tự hỏi, Tô Huân – cha hắn có biết sự điên cuồng này của hắn hay không?
Cô cảm thấy hiện tại cô không nên để Tô Hóa bắt gặp. Có lẽ cô cứ xem như chưa thấy gì, sau đó vẫn như cũ theo kế hoạch mà lấy lòng hắn.
Kỳ Y xoay người tính rời khỏi, nhưng vì thấy máu quá nhiều không tránh khỏi cảm thấy choáng váng. Thân hình bé nhỏ của cô khẽ chao đảo, cô vô tình đạp lên lá cây khô.
Tiếng “xoạt” vang lên, dù nhỏ nhưng lại bị Tô Hóa nghe thấy. Bàn tay đang cầm dao của hắn ngừng lại, khuôn mặt dính đầy máu mèo chậm rãi xoay qua nhìn cô.
Tô Hóa nhìn Kỳ Y, tiếng cười non nớt vang lên: “Tới tìm socola sao? Cô dâu nhỏ.”
Nghe ba tiếng “cô dâu nhỏ”, trong lòng khẽ run một cái.
Tô Hóa vậy mà lại kêu cô là “cô dâu nhỏ”, khi nãy Tô Huân cũng kêu cô như thế, nhất định hắn kêu cô theo ba mình rồi.
Tiếng cười của Tô Hóa rõ ràng trong trẻo, non nớt, nhưng khi nhớ đến ánh mắt vô cảm của hắn liên tục đâm con mèo, da đầu cô không khỏi tê dại.
Cô siết chặt lòng bàn tay, cố gắng cưỡng ép sống lưng sớm cứng đờ của mình để xoay người lại. Cô nhìn Tô Hóa, mặt đối mặt.
Tô Hóa bị cô bắt gặp, có khi nào nổi điên đâm cô luôn không?
Từ khi cô gặp Tô Hóa, suy nghĩ của cô về vấn đề kinh dị ngày càng nhiều.
Khi đọc truyện, cô cứ nghĩ, Tô Hóa là sau này sau khi gặp Lạc Lạc mới hắc hóa. Xem ra cô hiểu lầm rồi, Tô Hóa là điên cuồng từ lúc bé, chỉ là không được tác giả đề cập đến cho nên cô không nhận ra mà thôi.
Thấy cô cứ đứng bất động, Tô Hóa đứng đó quan sát sắc mặt cô. Một lát sau, hắn nhìn cô gọi: “Lại đây!”
Kỳ Y mặc dù bị Tô Hóa gọi, nhưng cô chính là không dám nhúc nhích.
Sắc mặt Tô Hóa thoáng trầm xuống, đôi lông mày nhỏ của hắn khẽ nhíu lại. Tô Hóa không nhanh không chậm nói: “ Sợ sao?”
Không đợi cô trả lời, Tô Hóa ném con dao trong tay qua một bụi cỏ gần đó, sẵn tiện, hắn đá luôn xác con mèo ra chỗ khác.
Tô Hóa cứ thế thong thả đứng trước mặt cô lau tay, lau mặt vào áo mình. Cái áo Tô Hóa đang mặc có màu xanh lục nhẹ, vốn còn thấy được vài chỗ xanh xanh. Sau khi Tô Hóa lau xong, cô hoàn toàn không còn thấy chỗ nào là màu sắc ban đầu của chiếc áo.
Cái mặt sau khi được lau sạch sẽ, Tô Hóa nhìn xung quanh, cảm thấy bản thân đã dọn dẹp vô cùng “sạch sẽ”. Hắn lại hướng Kỳ Y gọi: “Lại đây.”
Lúc này đây, Kỳ Y mới dè dặt bước tới chỗ hắn.
Cô đi là bởi vì, trong lúc đứng im, cô không ngừng liên tục đấu tranh tư tưởng. Cuối cùng cô nhận thấy, hiện tại Tô Hóa còn nhỏ cô không lấy lòng, khi lớn, hắn căm ghét cô, cô nhất định sẽ bị chết dưới tay hắn lúc nào mà không hay.
Cô không ngừng cổ vũ tinh thần: Mạnh mẽ lên, Tô Hóa lúc nhỏ là dễ thục phục nhất, không cần sợ hắn.
Sau khi đến bên cạnh Tô Hóa, Kỳ Y nhìn xác con mèo, cô hỏi: “Tại sao lại gϊếŧ nó?”
Tô Hóa không trả lời, chỉ mím môi.
Thật lâu sau, cô cứ ngỡ Tô Hóa không trả lời thì hắn chầm chậm nói: “Vì nó phản bội tôi.” Tô Hóa im lặng, sau đó lại nói tiếp: “Tôi ghét sự phản bội, nếu phản bội, nhất định phải chết.”
Kỳ Y nghe nhưng lại không hiểu ý của hắn, cô hỏi lại: “Phản bội?”
“Chỉ vì người khác đang cho nó ăn, khi mang nó về nó lại cắn tôi.” Tô Hóa nói, xem như là giải thích.
Nghe đến đây, cô dường như hiểu ra vấn đề.
Để đảm bảo an toàn cho mạng sống của mình, Kỳ Y hùng hồn nói: “Tôi nhất định sẽ không phản bội Tô Hóa.”
Tô Hóa nghe thấy, nhưng không có biểu cảm gì. Hắn cúi người xuống, im lặng chọt chọt cái xác con mèo đã thành đống thịt nhầy.
Nghĩ là Tô Hóa không tin mình, Kỳ Y cũng cúi đầu xuống, lặp lại lời nói: “Tô Hóa không tin Kỳ Y sao? Kỳ Y thật sự sẽ không phản bội Tô Hóa.”
Tô Hóa vẫn im lặng không trả lời.
Kỳ Y bị thái độ của Tô Hóa làm cho có chút giận. Cô hướng hắn hét lớn: “Này Tô Hóa, nghe cho kỹ đây, Kỳ Y nhất định sẽ không phản bội cậu.” Nói rồi, cô đứng dậy bỏ đi.
Tô Hóa vì lời nói của cô mà mí mắt đã sớm run run, như đang đè nén nỗi xúc động gì ấy. Chỉ là cô không thấy mà thôi.