Dụ Dỗ Vai Ác Quay Đầu

Chương 3: Đến Nhà Tô Hóa

Sau khi Tô Hóa ra về, Kỳ Y ở trong phòng bắt đầu lên kế hoạch đời mình.

Hiện tại, cô với hắn ta đã đính hôn, vờ như người xa lạ là không thể nào.

Ở nguyên tác, cô chỉ biết, lúc đính hôn, nhân vật Kỳ Y ngây thơ bị Tố Huân dùng vài thanh kẹo socola lừa gạt, còn Tô Hóa thì cực liệt phản đối.

Nếu cô nhớ không lầm, tại phân cảnh đính hôn này, tác giả đã viết là: Sau một hồi kịch liệt phản đối không thành công, Tô Hóa đã lườm Kỳ Y sau đó khinh khỉnh nói "đồ con vịt xấu xí". Kỳ Y từ nhỏ đến lớn đều cho rằng mình xinh đẹp, đột ngột bị Tô Hóa chế giễu xấu nên tức giận nhảy qua cào cấu hắn. Cô và hắn vật lộn nhau, đánh đấm nhau loạn thành một đoàn.

Kỳ Y cô vốn còn định theo nguyên tác, khóc lóc với ba để hủy mối đính hôn này. Cô trăm tính, ngàn tính, không ngờ Tô Hóa vậy mà dễ dàng đồng ý cái rụp. Trong lúc cô còn đang sững sờ thì ba cô tự quyết định luôn rồi.

Nghĩ đến đây, Kỳ Y cào cào đầu mình bực bội.

Xem ra, cô chỉ còn cách đi trên con đường lấy lòng Tô Hóa, xin hắn sau này giơ cao đánh khẽ cho cô mà thôi.

Nghĩ đến việc, hiện tại cô vẫn còn chưa biết nhà hắn ở đâu thì không khỏi thở dài. Thân hình nho nhỏ của cô lúc lắc leo xuống giường, sau đó lửng thửng đi ra ngoài phòng khách.

Ngoài phòng khách, Kỳ Y nhìn thấy ba đang xem truyền hình thì chạy tới, đu lên bắp đùi ông.

Thấy con gái ngồi lên chân mình, ba Kỳ Y nhìn cô, giọng trầm ấm "hửm?" một tiếng.

Cô nhìn ba cười tươi tắn, kích động hỏi: "Ba ba, nhà bạn nhỏ Tô Hóa ở đâu vậy? Con muốn đến tìm bạn ấy để chơi."

Ba Kỳ Y nhìn cô chăm chú, sau đó nở nụ cười trêu cô: "Đúng là con gái lớn khó giữ, mới gặp ban chiều, hiện tại liền đã nhớ nhung rồi."

Nhìn ba cô cười nham nhở, cô biết ông đang trêu cô thì không khỏi đầu đầy hắc tuyến: "Ba, con đây là muốn tìm bạn ấy đi chơi, ba đang nói lung tung gì vậy?"

Cô không có mắc bệnh luyến đồng đâu nhé. Tiểu Tô Hóa kia hiện tại chỉ mới 5 tuổi thôi, nhìn sao thì vẫn giống cục bột nhỏ. Nghe ba cô trêu ghẹo, trong đầu cô tự hỏi: Tiểu Tô Hóa hiện tại trên dưới, trước sau có điểm gì khác biệt nhau à?

Thấy cô tỏ vẻ bực bội, ba cô bẹo má cô dỗ dành: "Ừ thì tìm bạn ấy chơi. Nếu con muốn, mai ba dẫn con đi."

Nghe thấy thế, hai mắt Kỳ Y sáng rỡ: "Thật sao, ba hứa nhé."

"Ừ, ba hứa."

Có được sự hứa hẹn của ông, cô vui vẻ hôn chụt một cái, sau đó nhanh chóng tuột khỏi chân chạy về phòng mình.

Nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô chạy đi, ông cười lắc đầu: Đứa bé này, làm việc gì cũng hấp tấp vội vã như vậy.

Đúng với lời đã hứa, sáng hôm sau Vương Kiều Phong dẫn Kỳ Y tới nhà của Tô Hóa.

Chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước cổng một căn biệt thự. Căn biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển kiểu pháp. Phía sau có hẳn một khu vườn toàn loài hoa hiếm thuê chuyên gia đến chăm sóc.

Xe vừa dừng, Kỳ Y thò đầu qua cửa xe nhìn ra ngoài. Nhìn thấy căn nhà, cô liền sững sờ.

Lúc đầu Kỳ Y vừa xuyên qua, khi nhìn thấy biệt thự nhà mình, cô vô cùng phấn khích với độ giàu có của nó. Nhưng hiện tại, xem ra cô vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Căn biệt thự trước mặt cô đây, nó khiến cô không phấn khích nổi nữa mà là hoàn toàn bị choáng ngợp.

Căn nhà này rốt cuộc rộng bao nhiêu vậy?

30.000m2 hay 40.000m2 ?

Sau khi xuống xe, cô ngoan ngoãn đi theo ba, không một chút nào ý định đánh lẻ. Cô không muốn đi một mình, rồi sau đó bị lạc giữa cái “sân vận động” to lớn này đâu.

Vào nhà, người đầu tiên Kỳ Y và Vương Kiều Phong gặp là Tô Huân. Vì hôm nay là ngày nghỉ, ông mặc một bộ đồ vô cùng thoải mái, áo phông cùng quần cộc.

Nhìn thấy cô, Tô Huân đặt tờ báo đang đọc xuống, nhìn cô cười: “Con dâu nhỏ, con là tới đây để tìm socola hay là Tô Hóa?”

Socola hay Tô Hóa?

Ông chú đây rõ ràng đang trêu ghẹo cô, trêu cô rằng còn nhỏ bị socola dụ đến đây mà.

Kỳ Y nhìn Tô Huân trong lòng là một cảm xúc hết nói nổi, nhưng cô vẫn mỉm cười ngọt ngào đáp: “Con chào chú, con đến tìm Tô Hóa để cùng chơi ạ.”

Tô Huân nghe cô đáp có chút kinh ngạc, ông quả thật không nghĩ đến Kỳ Y là đến tìm Tô Hóa. Dù gì cô và hắn cũng chỉ là mới gặp nhau lần đầu vào hôm qua.

Xem ra, việc ông cho hai đứa sớm đính hôn là điều đúng đắn.

Tô Huân không trêu cô nữa, ông chỉ ra phía sau vườn nói: “Tô Hóa hình như đang nghịch phía sau vườn ấy, con ra đó tìm nó xem thử xem.” Nói rồi, ông cho người giúp việc dẫn đường cô đi.

Ra tới chỗ vườn, cô chưa kịp tìm thấy Tô Hóa thì người giúp việc đã đi khỏi.

Cũng đúng, người ta là được bảo giúp dẫn cô ra vườn chứ không có nói là giúp cô tìm Tô Hóa.

Tên nhóc đó chắc đang quanh quẩn đâu đây thôi, mình cô tìm cũng được.

Cô đi loanh quanh một hồi vẫn chưa tìm thấy được Tô Hóa. Bởi vì cái sân nhà này rộng khủng khϊếp, cái chân bé tí teo của cô đi nãy giờ vẫn chỉ mới được một khúc nhỏ. Đôi chân cô mỏi nhừ, cô bèn tìm một góc cây rồi ngồi xuống.

Cô chỉ là muốn tìm Tô Hóa để làm thân thôi, sao mà cực khổ vậy trời.