Dụ Dỗ Vai Ác Quay Đầu

Chương 2: Hình Như Cô Rất Sợ Tôi

"Cốc cốc"

Tiếng gõ cửa vốn rất khẽ, nhưng vì Kỳ Y đang trong tình trạng căng thẳng cực độ, cả người cô vì tiếng gõ cửa mà giật bắn lên.

Bên ngoài, mẹ Kỳ Y không thấy cô lên tiếng thì lo lắng hỏi: "Bụng con vẫn chưa khỏe sao?"

Kỳ Y nở nụ cười cứng nhắc, gượng gạo nói: "Con không sao đâu mẹ."

"Thật không? Nãy giờ con ở trong đó lâu lắm rồi đấy."

Cô ở trong này ngây ngốc run lẩy bẩy, không để ý thời gian liền không ngờ đã trôi qua nửa tiếng.

Cảm thấy hiện tại trốn trong này không phải là cách, chỉ càng khiến cho mẹ cô lo lắng thêm. Không khéo, bà lôi cô đến bệnh viện mất.

Kỳ Y xả nước, vờ như mình đã đi xong, cô nói vọng ra: "Con xong rồi, ra liền."

Kỳ Y mở cánh cửa ra, cô giấu nỗi sợ hãi của bản thân vào trong lòng. Cô nhìn mẹ cười hì hì ngọt ngào.

Thấy con gái gương mặt hồng hào, lúc này bà mới thật sự an tâm. Lúc nãy nhìn thấy cô sắc mặt trắng bệch, bà còn lo lắng không biết cô có chuyện gì. Hiện tại xem ra, có lẽ con gái bà thật sự ăn đồ bậy bạ bị đau bụng.

Kỳ Y chủ động nắm lấy tay mẹ, hướng tới phòng khách mà đi.

Chuyện đã đến bước đường này, xem ra, tới đâu tính tới đó.

Cô vung tay lên theo kiểu fighting! khích lệ bản thân.

Ra tới phòng khách, mặc dù không ngừng lẩm bẩm phải bình tĩnh, bình tĩnh. Nhưng khi nhìn thấy Tô Hóa, cô lại nhớ tới giấc mơ tối qua, bàn tay cô không kiểm soát được mà run lẩy bẩy. Cô khéo léo siết lòng bàn lại, giấu vào trong tay áo.

Nhìn thấy Kỳ Y ra, ba Kỳ Y liền kéo con gái lại gần mình. Một tay ông vịn lên vai cô, một tay lại chỉ về phía người đàn ông đối diện nói: "Đây là chú Tô Huân, con mau chào chú đi."

Kỳ Y hướng về phía người được bảo là chú Tô Huân, cô cúi đầu lễ phép chào: "Con chào chú Huân ."

Người đàn ông đối diện cô, mặt dù ông đang cười, cố gắng thể hiện mặt hiền hòa hết mức có thể. Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo trong ánh mắt đó.

Ánh mắt đó sắc lạnh như cặp mắt của loài sói.

Kỳ Y không kìm nén được mà rùng mình một cái.

Tô Huân nhìn thấy, ông xoa đầu Kỳ Y cười haha: "Con lạnh sao?"

Cô thấy rõ, người đàn ông này biết vì sao cô rùng mình. Nhưng ông ta đã cố tình không nói ra. Đã vậy, cô cũng hùa theo đó gật đầu: "Dạ vâng, lạnh đến mức cả hai tay con đều run." Kỳ Y không xấu hổ đem hai tay run lẩy bẩy nãy giờ của mình đem giấu, giơ ra trước mặt ông nói.

Tô Huân không ngờ cô lại nói như vậy, ông thoáng ngẩn người, sau đó cười càng lớn: "Ha ha, anh Phong, xem ra con gái anh rất thông minh."

Phong là nói đến ba cô, ba cô tên là Vương Kiều Phong.

Ba cô cười khách sáo đáp lại: "Con bé vẫn còn là con nít, nó thấy sao nói vậy thôi."

Mặc dù ba cô nói thế nhưng Tô Huân không cho là như vậy, ông vẫn cười.

Không khí nói chuyện giữa hai người vô cùng hài hòa. Cô sau khi chào hỏi xong thì leo lên ghế ngồi kế bên cạnh ba cô. Thỉnh thoảng, cô ngước nhìn cậu bé ngồi bên cạnh Tô Huân.

Người đàn ông đối diện cô là Tô Huân, vậy đứa nhóc kia chắc chắn là Tô Hóa rồi.

Đứa bé này môi hồng răng trắng, khuôn mặt phúng phính trắng nõn. Đứa bé này so với người đàn ông trong mơ cô thấy hoàn toàn không giống. Quả nhiên, mơ chỉ là mơ thôi. Nếu vậy, cô có phải nên hi vọng sẽ không bị Tô Hóa gϊếŧ giống trong cốt truyện hay không.

Nghĩ đến đây, tâm tình Kỳ Y liền được thả lỏng.

Nếu tính tới việc không để bị gϊếŧ, hiện tại trước mắt có lẽ cô nên lấy lòng tiểu Tô Hóa, để hắn không ghét cô?

Còn việc khiến hắn thích cô?

Kỳ Y lắc đầu, không đời nào!

Tô Hóa được định sẵn là yêu Lạc Lạc, cô không ngu ngốc đến mức đâm đầu vô đấu với nữ chính hào quang bốn phía đó đâu.

Một mình nam phụ Tô Hóa đã khó xử lý, cô mà đâm đầu vào nữ chính, không khéo cả dàn nhân vật từ phụ đến chính giày xéo cô mất.

Không tốt chút nào, không tốt chút nào.

Đúng vậy, chỉ cần Tô Hóa không ghét cô đến mức muốn gϊếŧ cô. Hắn yêu Lạc Lạc cũng được, người khác cũng được, miễn sao cô không "ngủm" giống trong kịch bản thì tất cả đều hảo.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô lúc thì cười, lúc thì chau mày, lúc thì lắc đầu. Mọi người ở đây đều nhìn cô mà cô không biết.

Thấy con gái vẫn còn đang chìm trong ảo tưởng của mình, ba Kỳ Y mới "e hèm" một tiếng.

Nghe giọng đằng hắng của ba, cô mới thôi không suy nghĩ lung tung, ngơ ngác nhìn ba mình.

Ba cô không khách khí búng trán cô một cái: "Mãi suy nghĩ gì đấy? Chú Huân đang hỏi con kìa."

Kỳ Y bị búng đau, cô ôm trán mình ngơ ngác nhìn sang Tô Huân, giọng rụt rè hỏi: "Dạ, sao chú? Khi nãy con không chú ý lắng nghe, thật xin lỗi."

"Chú hỏi, con cảm thấy con trai chú thế nào?" Tô Huân không chút nào khó chịu, kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

Hỏi cô, Tô Hóa thế nào sao?

Thẳng thắn mà nói, hai chữ "khủng bố", ba chữ "rất khủng bố", bốn chữ "cực kỳ khủng bố", y chang ông chú đây vậy. À, mà đó là chuyện sau này.

Suy nghĩ thì suy nghĩ vậy, cô cũng không ngu đến mức nói mấy lời đó ra miệng.

Kỳ Y cười ngọt ngào đáp: "Dạ, bạn ấy rất đẹp trai, y chang chú vậy."

Tô Huân được khen thì cười ha ha, sau đó lại nói: "Thế chú nhận con làm con dâu từ bé thì thế nào?"

Nụ cười Kỳ Y có chút cứng đờ.

Hỏi đứa bé 5 tuổi xem nó muốn đính hôn hay không? Đây là chuyện đùa à?

Không lẽ, tính cách nữ phụ Kỳ Y kỳ quái, quái đản như vậy là do ảnh hưởng từ ông chú này?

Kỳ Y cười ngọt ngào đáp: "Con dâu nuôi từ bé là sao chú?" Hờ hờ, đúng vậy. Nếu đã không thể từ chối thẳng, vậy thì cô giả ngu.

"Là có thể qua nhà chú lấy kẹo socola bất cứ lúc nào con muốn." Tô Huân không xấu hổ mà đường hoàng lừa gạt bé gái 5 tuổi.

Lần này không phải khóe miệng cô cứng đờ nữa, mà toàn cơ mặt cô đều rút gân luôn rồi.

Ông chú này, độ liêm sỉ đúng là dày vô đối mà, ngay cả kẹo cũng mang ra dụ luôn rồi.

Kỳ Y trong lòng điên cuồng gào thét, ngoài mặt thì lại e dè: "Socola con rất thích, nhưng mà, con sợ bạn ấy không thích con."

Tô Huân vỗ vỗ đầu Tô Hóa, cười thoải mái nói: "Đứa nhóc này, con cứ gọi là Tô Hóa."

Nói rồi, ông quay sang hỏi Tô Hóa: "Ý con như thế nào?"

Nghe ông hỏi Tô Hóa, tim Kỳ Y liên tục đập bịch bịch. Cô nhìn hắn, trong lòng niệm ngàn lần, vạn lần câu "không được, không được, không được."

Tô Hóa không phải không thích Kỳ Y sao? Đúng vậy, từ chối đi, từ chối đi.

Tô Hóa từ lúc vào nãy giờ chưa nói câu nào, hiện tại mới cất giọng trong trẻo non nớt lên nói: "Con không có ý kiến."

Tiếng nói non nớt của Tô Hóa vang lên như quả bom nguyên tử đánh vào màng nhĩ Kỳ Y, khiến cô chao đảo muốn ngã.

Không có ý kiến? Sao lại không có ý kiến?

Không phải Tô Hóa nguyên tác không thích Kỳ Y hay sao? Không lẽ cô nhìn nhận sai vấn đề.

Kỳ Y trong lòng đang rối rắm thì bắt gặp Tô Hóa nhìn mình nở nụ cười. Nhìn nụ cười của hắn, toàn thân cô đều cứng ngắc.

Bởi vì nụ cười đó ám chỉ với cô là: Đồ ngu ngốc, vì mấy viên socola bị bán đi mà không biết.

Nhiều lúc cô tự hỏi, là do cô tự tưởng tượng hay là Tô Hóa trọng sinh. Chứ thế quái nào đây lại là suy nghĩ của một đứa trẻ 5 tuổi.

Trong lúc cô vẫn còn ngơ ngơ thì hai người lớn cứ thế đính hôn cho cô và Tô Hóa.

Mối quan hệ giữa hai đứa bé cứ thế được thiết lập.

Khi ra về, Tô Hóa dừng lại kéo vai cô xuống, nói nhỏ vào tai cô: "Hình như cô rất sợ tôi."

Cô thề có trời đất chứng giám, sau khi Tô Hóa nói xong câu đó, hắn nhìn cô nở nụ cười cực kỳ quái dị.

Tựa như con sói bắt được con thỏ nhỏ, nhưng con sói lại không muốn lập tức ăn, cái lưỡi nham nhở của nó không ngừng liếʍ qua liếʍ lại đầu con thỏ để đùa bỡn.

Lời nói đó chỉ mình cô nghe thấy, hai người lớn thì cho rằng cô và Tô Hóa tính cách hợp nhau, vừa gặp đã thích, thì không ngừng cười ha ha.

Ngay khi Tô Hóa thả cô ra, cô bụm tai mình trợn mắt nhìn hắn dần đi mất.

Tên này, rõ ràng là tiểu ma vương từ trong trứng nước.

Hắn biết cô sợ hắn nên cố tình đồng ý đính hôn. Đây rõ ràng muốn nắm cô trong lòng bàn tay để dày vò từ từ đây mà.