"Tô Hóa, mau thả tôi ra, anh làm gì vậy? Tôi là hôn thê của anh đó." Kỳ Y tay bị trói chặt bằng sợi dây thừng, được đặt trên giường. Toàn thân cô đều bị cởϊ qυầи áo, chỉ còn lại nội y. Cô căm phẫn nhìn Tô Hóa.
Bị cô trợn mắt nhìn, anh đáp lại cô bằng nụ cười nhạt. Anh tiến tới bên giường, bàn tay to lớn của anh thô lỗ siết chặt lấy cằm của cô. Giọng anh trầm ấm khiến người nghe say mê, nhưng lại chứa đầy ác ý: "Hôn thê? Cô xứng sao?"
Đúng vậy, Kỳ Y trong lòng anh không xứng với cái chức danh vị hôn thê. Nói đúng hơn, tất cả phụ nữ trên thế giới này đều không xứng, bởi vì, vị trí đó đã được anh để dành cho Lạc Lạc.
Tô Hóa siết chặt cằm cô, khinh bỉ cô, sau đó lại đứng thẳng dậy. Bàn tay anh khi nãy nắm lấy cằm cô, hiện tại bị anh liên tục chà vào khăn tay, tỏ ý vô cùng ghét bỏ.
Đối với anh, tất cả mọi người trên thế gian này, ngoài Lạc Lạc ra, tất cả đều dơ bẩn. Bao gồm cả cô.
Cô nhìn anh chùi mà trong lòng đau nhói. Cô cười như người điên.
Hóa ra, đối với anh, cô lại kinh tởm đến vậy.
Tô Hóa sau khi chùi cảm thấy đủ, thuận tay đút vào túi quần rút ra một điếu thuốc. Điếu thuốc anh đùa giỡn trong tay nhưng lại không châm lửa.
Anh nhìn cô, nói: "Đùa giỡn Lạc Lạc rất vui? Đứng xem Lạc Lạc bị từng người đàn ông đùa giỡn qua rất thú vị?" Từng chữ, anh nói vô cùng chậm rãi, nhưng lại chứa đầy sát ý.
Kỳ Y nghe anh nói, cô lập tức ngưng cười, chân mày thoáng nhíu lại: "Ý anh là gì?"
Tô Hóa thấy vẻ mặt cô đầy nghi hoặc thì cười "ha" một tiếng. Anh rút hộp quẹt, "tạch" một tiếng, lửa được bật lên, anh châm điếu thuốc vốn đang đùa giỡn trên tay nói: "Nếu thật sự thú vị, tôi cũng muốn được xem. Vừa hay, ở đây chúng ta đang có sẵn một nữ chính, chẳng phải sao?" Nói xong, anh đưa điếu thuốc đã châm rít một hơi, môi bạc khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh.
Kỳ Y sớm đã hiểu ý anh, chỉ là cô không muốn thừa nhận. Thật không ngờ, đối với cô, anh đủ tuyệt tình.
Sắc mặt Kỳ Y vì lời nói của Tô Hóa mà dọa cho trắng bệch. Toàn thân cô không ngừng run nhè nhẹ, cô cắn môi, uất ức nói: "Tôi là hôn thê của anh, anh nỡ sao?"
Anh nhẫn tâm đứng đó xem, một đám đàn ông lăng nhục vị hôn thê của mình sao?
Đúng vậy, anh nỡ. Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu, trong tim anh vốn đã không có cô.
Tô Hóa không nói gì, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào cô, chứa đầy ý giễu cợt. Trong mắt anh, lời cô vừa nói vô cùng ngu xuẩn.
Ngay khi Kỳ Y vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt cô đã được mở ra. Bảy tám tên đàn ông lõa thể lần lượt đi vào, tiến lại gần cô.
Cô hoảng loạn, cô sợ hãi, cô điên cuồng lắc đầu, cô nhìn anh cầu xin: "Tô Hóa, đừng, làm ơn, đừng! "
Mặc cho cô gào thét van xin, đáp lại cô chính là ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Anh thản nhiên đứng đó, rít một hơi thuốc, đứng nhìn đám đàn ông đang bước tới gần cô.
Ba mét...
Hai mét...
Một mét...
"Không!!!"
Kỳ Y thét lên, toàn thân bật dậy khỏi giường, cô mơ hồ ngơ ngác nhìn xung quanh. Trước mặt cô chính là cái rèm màu hồng nhạt kiểu công chúa không ngừng vì gió thổi mà đung đưa. Cô nhìn đôi bàn tay của mình, bàn tay của đứa bé gái 5 tuổi, lúc này, tinh thần cô mới dần ổn định lại.
Là mơ, hóa ra là mơ.
Cô lấy đôi tay quẹt lung tung gương mặt đầy nước mắt của mình, vòng hai tay siết lấy thân thể không ngừng run lẩy bẩy. Từ lúc cô xuyên qua, cô luôn gặp phải ác mộng này, ác mộng này không biết đã theo đuổi cô biết bao nhiêu lần.
Đúng vậy, cô chính là xuyên không, cô không phải là người của thế giới này.
Cô tên là Vương Kỳ Y, một sinh viên đại học chuyên ngành IT. Cô hiện đang là sinh viên năm cuối, 22 tuổi. Cô vốn đang rất háo hức chờ tốt nghiệp, sau đó sẽ đầu quân cho một công ty phần mềm và thực hiện mơ ước của mình.
Cô chẳng qua nhân lúc chờ lấy kết quả phỏng vấn, đọc một truyện có tên là "Con đường sóng gió của Lạc Lạc" để gϊếŧ thời gian.
Đúng như tên truyện, Lạc Lạc là một nữ chính vô cùng lạc quan, nhưng cuộc đời cô lại vô cùng sóng gió. Lúc nhỏ, khi ở nhà cô luôn bị cha dượng đánh đập. Ở trường thì lại bị bạn bè trêu ghẹo, nhưng Lạc Lạc lại chẳng dám ghét ai. Trên con đường sóng gió của nữ chính, nhân vật nữ phụ tên Kỳ Y, vâng, nhân vật giống tên cô cũng có nhúng tay vào một phần.
Theo như trong truyện, Kỳ Y chính là vị hôn thê được đính ước từ lúc 5 tuổi của Tô Hóa. Tô Hóa yêu Lạc Lạc, nên Kỳ Y ra sức giở mọi thủ đoạn với Lạc Lạc. Thậm chí Kỳ Y còn gài bẫy, cho mấy người đàn ông làm nhục nữ chính. Nhưng may mắn, nam chính phát hiện kịp thời, giải cứu nữ chính. Còn Kỳ Y thì sao? Hiển nhiên bị Tô Hóa phát hiện, đem cô cho một đám đàn ông làm nhục. Sau khi bị làm nhục xong, Tô Hóa thản nhiên bắn một phát súng vào đầu Kỳ Y.
Nhân vật phụ Kỳ Y, thế là lãnh phiếu cơm.
Cái cô chú ý nhất chính là nhân vật Tô Hóa. Nhân vật này điên cuồng yêu nữ chính, sau đó vì nữ chính yêu nam chính, không yêu hắn, hắn dần trở nên hắc hóa.
Nhân vật Tô Hóa được định sẵn là nhân vật phản diện. Trong quá trình diễn biến câu chuyện, tính cách hắn ngày càng trở nên biến đen, thậm chí hắc hóa theo xu hướng ngày càng biếи ŧɦái.
Cô nhớ, lúc đọc truyện, cô còn tắc lưỡi một cái, tỏ vẻ cảm thông cho sự "biếи ŧɦái" vô đối, không lối thoát của hắn.
Nhưng mà, mẹ kiếp, cô đơn giản chỉ là cảm thông, sao lại kéo cô vào luôn thế giới trong truyện. Hơn nữa còn cho cô trở thành vị hôn thê - Kỳ Y của Tô Hóa.
Không lẽ vì cô cảm thông cho Tô Hóa, cho nên lão thiên cố tình biến cô thành người mà hắn chà đạp nhiều nhất. Để xem thử, cô có còn cảm thông cho hắn được hay không.
Lão thiên, ông đủ biếи ŧɦái.
Kỳ Y xoa xoa hai bên thái dương không ngừng đau nhứt vì thiếu ngủ của mình, cô lầu bầu: "Chết tiệt, xuyên thì cũng xuyên rồi, sao lại để cô liên tục nằm mơ thấy giấc mơ đáng sợ kia chứ."
Xuyên qua đây đã được gần một năm, vậy mà cô gặp giấc mơ này nhiều đến mức cả hai bàn tay đều đếm không xuể.
Có lẽ vừa rồi cô hét quá lớn, ba mẹ cô nghe thấy, liền hốt hoảng chạy đến.
Nói đi cũng phải nói lại, lão thiên cũng không quá mức tuyệt tình với cô. Ba mẹ ở đây đều giống với ba mẹ thật sự của cô, từ ngoại hình, giọng nói cho đến tính cách.
Kỳ Y nhìn thấy mẹ mình, cô nhào vào lòng bà khóc thút thít.
Cô mặc kệ, dù gì hiện tại cô vẫn chỉ 5 tuổi, gặp ác mộng ôm mẹ khóc một chút cũng không có gì đáng xấu hổ.
Thấy Kỳ Y khóc đến mức khó thở, mẹ Kỳ Y đau lòng, xoa xoa đầu cô dịu dàng hỏi: "Sao vậy con, sao khóc dữ vậy?"
Nghe mẹ hỏi, cô khóc càng lớn: "Oa... oa... mẹ, con nằm mơ thấy bảy tám con heo không lồ nhào tới ăn thịt con. Thật đáng sợ."
Nghe thấy con gái gặp ác mộng mà khóc thành ra như vậy, mẹ Kỳ Y cũng hết cách. Bà ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Ngoan, ngoan, chỉ là ác mộng thôi, không phải thật. Tối nay mẹ ngủ với con nhé."
Nói xong câu này, mẹ Kỳ Y lại quay sang ba Kỳ Y nãy giờ vốn chưa nói câu nào, giọng bà bất đắc dĩ: "Anh, tối nay em ngủ với Kỳ Y, anh về phòng ngủ một mình đi."
Nhìn sắc mặt ba mình đen như đít nồi xoay lưng đi về phòng, Kỳ Y vốn đang gục mặt trong lòng mẹ, he hé ra nhìn trộm sau đó thầm cười.
Mẹ Kỳ Y đỡ cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô. Giọng bà dịu dàng nói: "Ngoan, ngủ tiếp đi. Mẹ ở đây chung với con."
Kỳ Y nhắm mắt nằm ngủ, mẹ Kỳ Y ngồi kế bên dịu dàng vuốt lưng cho cô. Cảm nhận cái vuốt lưng dịu dàng của mẹ, cô dần chìm lại vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, mặt dù trời còn rất sớm nhưng Kỳ Y đã bị mẹ kêu dậy.
Cô buồn ngủ, dụi dụi mắt mình, sau đó lại ngáp một cái, giọng cô ngái ngủ hỏi: "Mẹ, sao kêu con dậy sớm vậy?"
"Hôm nay bạn của ba con ghé chơi, ngoan, dậy đi, ra gặp chú ấy" - Mẹ Kỳ Y đáp.
Cô chớp chớp mắt nhìn mẹ, bĩu môi. Bạn của ba, sao con lại cần phải ra gặp? Mặc dù nghĩ vậy, nhưng cô không nói ra tiếng. Cô uể oải ngồi dậy bước xuống giường.
Được mẹ giúp đỡ, nên chỉ tầm hai mươi phút sau, cô đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả.
Hôm nay, cô được mẹ cho mặc một bộ áo đầm màu xanh lam ba tầng, hơn nữa mỗi tầng còn có ren tua tua. Đầu cô còn được bà thắt bím cho hai bên sau đó cuộn tròn tóc lại. Trông cô hiện tại như một tiểu công chúa nhỏ.
Kỳ Y xoay xoay vài vòng, nhìn chân váy theo chuyển động của cô bay phấp phới. Cô nghi hoặc hỏi: "Sao nay lại phải ăn mặc long trọng vậy mẹ?"
Mẹ Kỳ Y không đáp, bà chỉ cười cười. Bà nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô kéo đi, dịu dàng nói: "Đi."
Cô lắc lắc cái đầu hai bím của mình, khẽ bỉu môi một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bà ra phòng khách.
Ra tới phòng khách, Kỳ Y thấy ba mình đang cười nói vui vẻ. Đối diện với ba là một người đàn ông cũng trạc tuổi. Người đàn ông này ngoại hình vô cùng ưa nhìn, nói thẳng ra là vô cùng đẹp trai. Nhưng đẹp theo kiểu lạnh lùng, khí chất kiểu ông chủ băng đảng xã hội đen.
Ách, người có kiểu khí chất kiểu này. Cô nên ngồi ngoan ngoãn một chỗ thì hơn.
Ánh mắt cô lại tiếp tục di chuyển đến kế bên, cô bắt gặp một đứa nhóc. Đứa nhóc này hình như bằng tuổi cô.
Kỳ Y chợt có cảm giác quái lạ, bước chân cô dần chậm lại sau đó dừng hẳn.
Vì cô dừng lại nên mẹ cô cũng dừng lại, bà nhìn thấy cô sắc mặt tái mét thì lo lắng hỏi: "Sao vậy con gái, con bị đau ở đâu sao?"
Do cô bước ra tới phạm vi gần phòng khách, nên khi cô dừng lại, ba cô, người đàn ông kia cùng với cậu nhóc kia đều nhìn cô.
Môi cô khẽ run run nói: "Mẹ, con chợt bị đau bụng, có lẽ con cần đi vệ sinh một tí."
Nói xong, cô cứ thế xoay người cắm đầu chạy.
Trời đất, quỷ thần, thiên địa ơi! Một việc quan trọng như vậy, sao cô lại quên mất đi chứ.
Kỳ Y chui vô toilet, đóng chặt cửa lại, ngồi trên nắp bồn cầu không ngừng run lẩy bẩy.
Tô... Tô... Tô... Tô Hóa.
Kỳ Y và Tô Hóa đính hôn lúc 5 tuổi, tên nhóc kia nhất định là Tô Hóa.
Giấc mơ tối hôm qua là đang cảnh báo cô sao?
Cô có nên ngồi trong đây chờ đến khi họ ra về luôn không.
Tối qua ngủ nằm mơ thấy Tô Hóa đại, hiện tại chân thật thấy Tô Hóa tiểu.
A, a, a, quá dọa người, đủ dọa người!