Kỳ nghỉ hè kết thúc, Kỳ Y bắt đầu đi học lại. Hiện tại Kỳ Y 5 tuổi, phải học lớp lá.
Đến trường, cô như cái đuôi nhỏ đi theo mẹ nhàm chán ngáp một cái.
Cả đời này cô chưa bao giờ ngờ, một nữ sinh 22 tuổi lại đi học lớp lá. Cô đúng là đủ thảm!
Mẹ cô sau khi dẫn cô đến lớp, bà chỉnh chỉnh lại bảng tên lớp cho cô rồi dịu dàng nói: "Vào lớp nhớ ngoan nghe con, chiều mẹ tới đón."
Cô gật gật đầu đáp ứng, đồng thời "dạ" một tiếng xem như đáp ứng mẹ.
Sau khi chia tay mẹ xong, Kỳ Y xốc một cái cho ba lô phía sau ngay ngắn lại một chút, cô bước vào lớp học.
Trong lớp, mấy đứa nhỏ cỡ tuổi cô chạy đầy khắp phòng. Có đứa còn phấn khích đến mức vừa chạy vòng vòng vừa la "a a a... "
Hiện tại cảm xúc của Kỳ Y chính là đầu đầy hắc tuyến.
Đang đứng nhàm chán nhìn mấy đứa nhóc thì cô cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình.
Cô quay đầu thì bắt gặp có một đứa nhóc trong lớp đang đứng nhìn cô thật. Hơn nữa, đứa nhóc lại còn cực kỳ quen mặt, chính là Tô Hóa.
Nếu nói, việc cô và Tô Hóa học cùng lớp, cùng trường đều chỉ là do tình cờ, có quỷ mới tin!
Thật không ngờ, ba ba nhà cô cùng với lão Tô Huân có nhu cầu xúc tiến tình cảm cho hai bọn họ cao đến như vậy.
Thật đúng là rảnh rỗi.
Cô nhìn Tô Hóa cười hì hì, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của hắn, cô muốn cười cũng cười không nổi.
Tô Hóa làm gì nhìn cô lườm ghê vậy, hắn có phải nên giống mấy đứa trẻ khác, ở trong lớp chạy vòng vòng la "a a a" không. Như vậy mới giống con nít.
Ai đời như Tô Hóa, nhìn dọc nhìn ngang, nhìn như thế nào cũng thấy giống một ông cụ non.
Chợt nhớ tới lần cuối gặp Tô Hóa, cái hôm mà bắt gặp hắn đâm con mèo, cô có hướng Tô Hóa hét lớn. Có khi nào vì vậy mà ghi thù cô không? Hình như trong túi cô có bánh ngọt, đem ra dụ dỗ chắc được.
Nghĩ là làm, bàn tay nho nhỏ, trắng nõn mà bum búp của cô thò vào trong balo, lôi ra bịch bánh ngọt. Cô cầm bịch bánh ngọt tiến tới chỗ Tô Hóa chuẩn bị công cuộc lấy lòng hắn.
Kỳ Y lo ngược lo xuôi, chắc cô không bao giờ ngờ được, sở dĩ hắn nhìn cô như vậy chẳng qua là vì ghen tị mà thôi.
Kỳ Y có mẹ đưa đến trường, còn hắn thì không. Năm hắn hai tuổi, mẹ hắn đã bỏ hắn đi. Nhìn thấy cô và mẹ, hắn nhớ đến mẹ mình. Mẹ hắn từng nói, trên đời yêu hắn nhất.
Tất cả đều là lừa gạt!
Nếu thật sự yêu hắn, tại sao lại bỏ rơi hắn? Tất cả đều là dối trá! Hắn ghét mẹ hắn, ghét bà vì đã phản bội lòng tin của hắn.
Nhìn thấy Kỳ Y đang dần tới gần, Tô Hóa bởi vì ganh tị mà trong lòng có một ngọn lửa không tên bùng lên. Hắn bỗng thấy Kỳ Y thật chướng mắt.
Kỳ Y không biết trong lòng Tô Hóa đang nghĩ gì, cô vẫn còn cầm bịch bánh tiến tới hòng dụ dỗ.
Đứng trước mặt Tô Hóa, Kỳ Y cầm bịch bánh ngọt hướng hắn cười ngọt ngào: "Tô Hóa, Kỳ Y có bịch bánh ngọt, muốn ăn chung không?"
Tô Hóa nghe cô hỏi, càng lườm càng hung. Hắn không trả lời cô, chỉ "hừ" một cái.
Kỳ Y chưa kịp định hình ở Tô Hóa có cái gì không đúng lắm thì bị hắn xô một cái. Cả cô và bịch bánh đều "nằm" xuống đất.
Kỳ Y kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn Tô Hóa.
Bởi vì cô đã lớn nên mặc dù té rách da tay cô cũng không khóc. Chỉ là vô duyên vô cớ bị người khác đẩy ngã té rách da, Kỳ Y trong lòng có chút phẫn nộ. Cô quên luôn việc phải lấy lòng Tô Hóa, cứ thế hướng hắn mà gào: "Tô Hóa! Không ăn bánh thì thôi, tại sao lại đẩy ngã Kỳ Y?!"
Bị Kỳ Y gào, Tô Hóa vẫn mặt lạnh như cũ, ánh mắt sắc lẹm nhìn cô chằm chằm. Khi ánh mắt vô tình nhìn đến tay cô, thấy chỗ đó rách một mảng da, vẫn còn đang chảy máu. Trong lòng Tô Hóa có chút hối hận, nhưng hắn chính là một đứa trẻ cứng đầu, thà chết chứ không chịu xin lỗi.
Tô Hóa âm mũi "hừ" một cái, bỏ mặc Kỳ Y vẫn còn đang ngồi dưới đất xoay người bỏ đi.
Kỳ Y bị thái độ của Tô Hóa chọc cho tức đến mức giận run cả người. Cô thật tức đến mức muốn đem bịch bánh chọi chết tên nhóc Tô Hóa kia.
Nhưng khi nghĩ đến việc, mạng cô sau này sống hay chết đều phụ thuộc vào tay hắn. Cô chỉ còn nước liên tục hít vô thở ra để đè nén cơn giận.
Tô Hóa là nhân vật phản diện, tính cách hắn khó ưa như vậy là bình thường, sau này còn có thể khó ưa hơn nữa. Kỳ Y, không cần quan tâm, không cần quan tâm.
Tự an ủi mình như vậy, Kỳ Y mới cảm thấy bản thân cô bình tĩnh được một chút.
Bởi vì cô bị Tô Hóa đẩy ngã vang lên tiếng động vô cùng lớn, hơn nữa cô còn gào lên như vậy. Mấy đứa trẻ đang ồn ào xung quanh đều dán mắt nhìn hai người bọn họ. Giáo viên đương nhiên cũng bị cô và Tô Hóa làm cho kinh động, cô giáo trẻ liền vội vàng chạy đến sơ cứu cho cô.
Tô Hóa vì gia đình có thế lực nên giáo viên cũng không dám đánh hắn. Cô giáo chỉ có thể la mắng vài câu, răng dạy đạo lý không thể đánh bạn rồi thì thôi.
Khi ngồi học, Tô Hóa được xếp ngồi ngay phía trên cô. Khi nhìn thấy cách xếp chỗ ngồi kiểu này, Kỳ Y không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô giáo, cô không sợ Tô Hóa nhàm chán quay xuống đánh em "lên bờ xuống ruộng" nữa hay sao?
Bất quá chỉ là nghĩ cho vui vậy thôi, chứ mối quan hệ giữa cô và Tô Hóa, nhiều khi các cô giáo đều đã biết.
Vì ngồi ngay phía sau, nên tất cả biến đổi nét mặt của Tô Hóa cô đều thấy. Cô nhìn Tô Hóa cười trong lòng: Hối hận rồi sao.
Biết Tô Hóa đang hối hận, chỉ là hắn cứng đầu không chịu xin lỗi nên khi bắt gặp ánh mắt Tô Hóa lén quay xuống nhìn cô, Kỳ Y không nói gì chỉ mỉm cười.
Xem ra tên nhóc Tô Hóa này tính khí quái gở nhưng vẫn còn có lương tâm. Hắn còn biết hối hận với lo lắng cho cô.
Cả ngày trên lớp, Tô Hóa có lẽ vì làm đau cô, trong lòng áy náy nên không nói với cô câu nào.
Giờ tan lớp, mắt thấy Tô Hóa đứng dậy chuẩn bị đi, cô nhanh tay túm áo Tô Hóa lại.
Tô Hóa bị vịn không đi được, xoay người nghi hoặc nhìn cô.
Kỳ Y cầm bịch bánh ngọt cười vui vẻ hỏi: "Ăn không?"
Gương mặt Tô Hóa thoáng cứng đờ, hắn nhìn trên tay Kỳ Y còn quấn gạc thì ngập ngừng hỏi: "Kỳ Y không giận?"
Muốn xác nhận cô có giận hay không?
Thật ra lúc mới té, cô quả thật giận điên người. Bất quá, Tô Hóa hiện tại vẫn chỉ là đứa trẻ, sau này lớn lên, cô vẫn còn phải nhờ cậy vào hắn. Nên cô không giận.
"Không giận" Cô lắc đầu đáp.
"Tại sao?" Hắn đẩy cô ngã đến mức rách cả da tay mà.
"Tại vì Kỳ Y là cô dâu nhỏ của Tô Hóa, nên không giận" Cô mỉm cười.
Cô làm sao có thể nói thật là, tại vì đối với cô, Tô Hóa vẫn chỉ là đứa nhỏ, không đáng chấp nhất.
Trả lời xong, thấy Tô Hóa đứng thần người thì Kỳ Y huơ huơ bịch bánh hỏi lại: "Muốn ăn không?"
Cô hỏi, sau đó lại nháy mắt tinh nghịch nói: "Kỳ Y đang lấy lòng Tô Hóa đấy."
Tô Hóa sửng sốt, trong lòng khẽ chấn động. Kỳ Y thật sự muốn lấy lòng Tô Hóa sao?