Người đàn ông xem mắt đẩy kính nói: "Theo quan điểm của tôi về tình yêu, thiết lập một mối quan hệ một cách vô trách nhiệm và quan hệ tìиɧ ɖu͙© dưới bất kỳ hình nào trước hôn nhân nào đều là báng bổ tình yêu."
"Vậy anh Lưu dựa vào cái gì để đánh giá xem anh có phải chịu trách nhiệm hay là không?"
"Hai bên ít nhất phải quen biết nửa năm mới có thể thiết lập quan hệ tình cảm, một khi thiết lập, nhất định phải lấy kết hôn làm tiền đề."
Chiếc ghế sau lưng cô lại ngả ra sau, Kiều Noãn vừa dịch ghế vào trong vừa không nhịn được cười ra tiếng, mặc dù cô đã ngừng cười ngay lập tức nhưng điều này lại khiến vẻ mặt vốn đã nghiêm túc của người đàn ông xem mắt lại trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.
"Vậy thì tôi và anh Lưu có thể có một số suy nghĩ khác biệt trong quan điểm về tình yêu. Tôi nghĩ rằng thích nhau là đủ để tạo thành điều kiện của tình yêu, và hôn nhân lại là chuyện thuận theo tự nhiên."
"Vậy tức là cho đến nay cô Kiều vẫn chưa nghĩ đến kết hôn sao!"
"..." Kiều Noãn hoàn toàn không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải anh đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình hay sao?! Cô hít sâu vài hơi cuối cùng vẫn cố gắng không để miệng lưỡi độc địa của cô hủy hoại đi chút hảo cảm vốn đã ít ỏi của người đàn ông xem mắt dành cho mình.
Chẳng mấy chốc cơm nướng đã được mang lên, và người đàn ông xem mắt đã có một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ với Kiều Noãn về báo cáo của Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 18 của Đảng Cộng sản Trung Quốc trong khi cắt bít tết. Mà lần này điều khiến cho anh ta không vui là do Kiều Noãn đã không thể nêu được tên của một nhà lãnh đạo nào đó, hơn nữa cô cũng cho rằng bản thân không cần thiết phải tìm hiểu người lãnh đạo đó một cách quá cụ thể chi tiết. Đến lúc này Kiều Noãn mới biết cô và người xem mắt ngày hôm nay tuyệt đối sẽ không có buổi gặp mặt tiếp theo.
Nhưng công bằng mà nói thì người đàn ông xem mắt là một người có học thức vô cùng uyên bác, chỉ cần tránh một số quan điểm không đồng nhất với nhau thì họ vẫn có thể dễ dàng chia sẻ kinh nghiệm bóc vỏ cà chua hiệu quả hơn. Từ quả cà chua rồi nói đến cơm trắng, rồi đến nốt chu sa của bạch nguyệt quang và đến thủ cung sa của nhà văn Kim Dung trong tác phẩm “Hiệp khách hành”, người đàn ông xem mắt lại hỏi một câu hỏi thực tế: "Nói như vậy thì tức là cô Kiều vẫn là một xử nữ sao?"
Chiếc ghế phía sau Kiều Noãn nãy giờ mà cô vẫn luôn phớt lờ lại một lần nữa nghiêng người, lần này sự kiên nhẫn của cô đã đến giới hạn, cô dùng sức kéo chiếc ghế vào, chân ghế cào xuống sàn phát ra những thanh âm chói tai, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của cô. Giờ phút này sự xấu hổ và tức giận khiến cho Kiều Noãn chỉ muốn quấn chiếc khăn đỏ mà cô đắt ở lưng ghế lên mặt, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường vô cùng xấu hổ nhục nhã này.
Nhưng mà cơm thì vẫn cần phải…
Ăn cái đầu nhà anh đó! Kiều Noãn tức giận bỏ đũa xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông xem mắt: “Anh Lưu…” Nhưng cô còn chưa nói xong, một giọng nói trong trẻo và đầy mỉa mai đã vang lên: “Kiều Noãn, chị đúng là càng ngày càng có tiền đồ đấy!" Chiếc ghế sau lưng Kiều Noãn được kéo ra, một bóng người cao lớn đứng lên.
“Hà Hà Hà… Hà Quyết …” Nhìn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang tiến lại gần, não Kiều Noãn đột nhiên ngắn lại.
Giống như đang đi vào cõi thần tiên, cả quá trình Hà Quyết thương lượng với người đàn ông xem mắt sau đó đưa cô rời khỏi nhà nhà cô đều lâng lâng giống như trên mây vậy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Sau bao nhiêu năm nói ra mấy lời ngu xuẩn, cuối cùng cô cũng có thể một lần đảm nhận vai nữ chính trong mấy bộ ngôn tình Mary Sue*. Ngay cả khi nam chính là Hà Quyết, người mà cô không bao giờ dám gặp lại trong đời thêm một lần nào nữa.
*Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. Mary Sue thường là hình ảnh được lý tưởng hóa hoặc hoàn mỹ của chính bản thân tác giả.
Khi cô định thần lại, cô và Hà Quyết đã đứng ở ngã tư nơi gió và tuyết đang hoành hành, Hà Quyết đang quấn chiếc khăn quàng cổ của cô cùng với một chiếc vali lớn đặt dưới chân.