Bầu trời u ám suốt mấy ngày, thời điểm tan tầm cuối cùng tuyết cũng rơi, giống như những sợi len bay lả tả. Ở trước cửa công ty nghe thấy một cô gái trẻ đang gọi điện cho bạn trai, trong giọng nói còn mang theo vài phần vui vẻ.
Kiều Noãn nhìn thấy cảnh tượng này cũng có chút ghen tỵ. Bàn tay không đeo găng tay của cô gái đỏ bừng lên trong cái giá lạnh của mùa đông nhưng cô gái vẫn miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, dùng giọng điệu làm nũng hỏi bên kia: “Anh tới đón em đi, dù sao anh cũng ở gần nơi này, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm sau đó đi tàu điện ngầm về có được không…”
Mãi cho đến khi đối phương cuối cùng cũng đồng ý, cô gái mới hài lòng tắt điện thoại, Kiều Noãn cũng ngoảnh mặt đi, một mình bước vào trong gió tuyết.
Khi cô đến được nhà hàng thì đối tượng xem mắt của cô cũng đã đến. Rõ ràng là việc đến trễ mười lăm phút đã làm giảm ấn tượng ban đầu của đối tượng xem mắt về Kiều Noãn, cô vội vàng xin lỗi mấy lần nhưng không thấy sắc mặt của người xem mắt tốt hơn vì thế tâm trạng vốn đã nóng nảy của cô lập tức trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, cô vẫn phải ngồi ăn một bữa cơm nếu không cô sẽ không thể quay lại và giải thích chi tiết và rõ ràng cho bà Triệu được. Kiều Noãn cởϊ áσ khoác và khăn quàng cổ ra treo lên lưng ghế, tuyết đọng trên tóc rất nhanh bị máy sưởi làm tan ra thành nước.
Cô gọi một suất cơm nướng phô mai và trong khi đợi đồ ăn được phục vụ cô đã bắt đầu tiến vào quy trình hẹn hò với người đàn ông xem mắt. Sau khi trao đổi thông tin về chiều cao, cân nặng, nhóm máu của nhau, v.v., người đàn ông xem mắt bắt đầu hỏi câu hỏi thực tế đầu tiên: "Cô Kiều à, mức lương hàng tháng của cô có được 10.000 nhân dân tệ không?"
Nụ cười mệt mỏi giả vờ của cô vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt, Kiều Noãn cũng không buồn nghĩ xem lúc này nụ cười của mình có trở nên gượng gạo cứng đờ hơn hay không: “Có.”
“Nhà cửa thì sao, có định sau khi kết hôn về ở cùng nhà hay không?”
Vị trí ngồi của họ không tốt lắm, vị trí chiếc bàn phía sau Kiều Noãn lại càng tệ hơn, không gian chật hẹp, lại đối diện với cửa bếp, chỗ này ngày thường hầu như không có người nào ngồi nhưng hôm nay là cuối tuần, nhà hàng đã kín hết chỗ nên hôm nay chỗ ngồi mà ngày thường không ai muốn ngồi cũng có người ngồi. Vấn đề phát sinh ở đây chính là lưng ghế của Kiều Noãn dựa sát vào ghế của người phía sau, chỉ cần cử động nhẹ cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau. Kiều Noãn không được tự nhiên mà lùi ghế vào phía trong, sau đó trả lời người đàn ông xem mắt: “Nhà đang bị cầm cố.”
Câu trả lời này dường như làm cho người đàn ông xem mắt cảm thấy tốt hơn một chút, anh ta lấy hộp thuốc lá trong túi ra và đặt nó trở lại sau khi nhận ra rằng đó là khu vực cấm hút thuốc rồi nói tiếp: "Cô Kiều, tôi hy vọng cô không hiểu lầm tôi. Tôi có nhà nên tôi chỉ muốn xem cô Kiều có đủ độc lập về tài chính hay không mà thôi."
Khóe miệng của Kiều Noãn khẽ nhếch lên: "Hẳn là như vậy."
"Cô Kiều đã có mấy mối tình rồi?"
Kiều Noãn liếc nhìn người xem mắt, có chút không nói nên lời: “Anh Lưu, vấn đề này sau khi chúng ta hiểu nhau hơn rồi mới nói đến có được không?” Người phía sau hình như không biết bản thân đã vô tình xâm lấn vào không gian của Kiều Noãn, lưng ghế của người đó bất tri bất giác dựa gần về phía cô. Kiều Noãn áp chế sự không hài lòng, cô cố gắng không quay đầu lại mà chỉ tiếp tục lùi ghế vào phía trong.
"Thật xin lỗi... Tôi vô tình mạo phạm rồi." Người xem mắt chân thành xin lỗi rồi nói tiếp: "Cô Kiều hẳn là biết công việc của tôi. Mấy năm nay tôi dạy học ở thành phố S, gặp quá nhiều trường hợp mạo phạm sự thiêng liêng của tình yêu chính vì vậy mà tôi muốn có một số hiểu biết nhất định về quan điểm tình yêu của cô, từ đó tôi cũng có thể đánh giá được liệu chúng ta có cần thiết phải tiếp xúc gần gũi hơn một bước hay không."
Kiều Noãn lập tức bị lời lẽ trực tiếp gần như xúc phạm này làm cho nghẹn họng, sau đó cô chính thức ngẩng đầu lên quan sát người đàn ông xem mắt. Anh ta mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám đậm, cổ áo sơ mi để lộ ra ngoài, cà vạt được thắt cẩn thận, cặp kính hơi cổ điển, bộ râu được cạo cẩn thận, đôi mắt sau tròng kính cũng nghiêm nghị như lời nói của anh ta vậy. Nó như một cuốn sách giáo khoa về tư tưởng, đạo đức in bằng chữ Tống. Kiều Noãn có chút buồn cười, nhưng lại kịp kìm lại nói: "Anh Lưu cho rằng như thế nào là xúc phạm sự thiêng liêng của tình yêu vậy?"