Kiều Noãn lẩm bẩm: "Cậu... về rồi."
Hà Quyết khẽ hừ một tiếng: "Thật vớ vẩn."
Kiều Noãn im lặng một lúc, lúc này ngoài mấy câu nói vô nghĩa thích hợp này thì còn biết nói gì nữa chứ!
Cô không nói chuyện, Hà Quyết cũng không nói gì, chỉ im lặng giúp cô đeo khăn quàng cổ, nhẹ nhàng vén sợi tóc bị nhét bên trong ra. Ánh đèn đường ấm áp như một đám đom đóm, tuyết rơi trên vai hai người, khiến họ có cảm giác tóc mình trong nháy mắt trở nên bạc trắng.
Kiều Noãn bị ý nghĩ này làm cho sửng sốt, cô ho khan một tiếng, thu áo khoác lại nói: “Trở về ăn Tết sao?”
"Không phải." Hà Quyết trả lời. Bất quá cậu cũng không giải thích nhiều, tay cậu cầm lấy vali nói: "Tôi trở về có chút vội vàng cho nên chưa đặt được phòng khách sạn, có thể đến chỗ của chị ngủ một đêm hay không?"
Kiều Noãn do dự không trả lời ngay. Hà Quyết nhỏ giọng giải thích: "Yên tâm đi, tôi không có ý gì khác." Trong lời nói mang theo một tia tự giễu, chói tai giống như bàn tay để ở dưới lớp tuyết, lại bị người nào đó dùng sức nhéo thật mạnh, vừa lạnh lại vừa đau.
Kiều Noãn lập tức phủ nhận: "Không...chỗ ở của tôi hơi bừa bộn, công việc cuối năm khá bận rộn nên không có thời gian dọn dẹp." Cô đút hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Để có thể nhanh chóng về nhà sau buổi xem mắt, Kiều Noãn đã cố ý chọn một nhà hàng gần khu phố nhưng lựa chọn này đối với cô lúc này là một loại cực hình — chỉ còn mười phút nữa thôi, làm sao cô có thể thiết lập được phòng ngự một cách vững chắc chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi được đây, để nó ít nhất có thể chịu được một chút làn sóng tấn công đầu tiên trong tầm mắt.
Hà Quyết đi ở phía sau cô và chỉ cách cô nửa bước chân, âm thanh bánh xe của chiếc vali lăn trên đường càng làm cho đầu óc của cô thêm rối bời. Cuộc hội ngộ này quá bất ngờ, thậm chí cô còn cố ý loại trừ khả năng hai người gặp lại nhau. Bây giờ nó đã xảy ra rồi, cô cũng chỉ có thể căng da đầu ra đi một bước tính một bước mà thôi. Dù sao cô cũng biết khoảng thời gian tiếp theo cô sẽ không có những ngày tháng yên bình.
Hai người đi qua một ngã tư, cổng khu dân cư và siêu thị bên cạnh cũng hiện ra trong tầm mắt.
Ánh mắt của Kiều Noãn sáng lên khi nhìn thấy bảng hiệu của siêu thị, cô giống như là đã bắt được cứu tinh nới: “Tôi muốn mua một ít nguyên liệu để về nấu lẩu.” Sau khi suy nghĩ một chút, cô nói thêm: "Vừa rồi tôi chưa ăn no."
Hà Quyết nhìn cô đầy ẩn ý và nói: "Tùy chị."
Hà Quyết đặt chiếc vali ở lối vào siêu thị và cùng Kiều Noãn bước vào khu vực bán đồ ăn. Trong siêu thị vô cùng ấm áp, thời điểm này cũng không có nhiều người vào siêu thị lắm, trong không khí tràn ngập mùi vị hỗn tạp của các loại đồ ăn. Kiều Noãn đẩy xe hàng đi chọn đồ, cầm lấy tất cả những gì cô có thể nhìn thấy để nghiên cứu, cô biết rõ loại hành vi kéo dài thời gian này của mình là vô cùng ấu trĩ nhưng kéo dài được phút nào thì hay phút ấy, cô cứ đi đi lại lại ở trong khu đồ ăn.
Cuối cùng, Hà Quyết không thể chịu nổi hành động nhàm chán khiến cho người khác giận sôi người này nữa, hỏi: "Em hỏi, công thức làm tương ớt Laoganma* xứng đáng để cho chị nhìn lâu như vậy sao?"
*Được dịch từ tiếng Anh-Lao Gan Ma hay Old Godmother là một thương hiệu tương ớt được sản xuất tại Trung Quốc.
Kiều Noãn lập tức nở nụ cười, nhanh chóng cất chai tương ớt Laoganma lên trên kệ, đồng thời quẳng những hộp nấm kim châm vào trong xe đẩy.
Lúc tính tiền đi ngang qua khu nhu yếu phẩm, Kiều Noãn nhớ tới dầu dưỡng tóc ở nhà sắp hết nên lại đẩy xe đi vào. Cái cô thường sử dụng được đặt hơi cao, vì vậy cô đã nhón chân để lấy nó. Nhưng Hà Quyết ở phía sau cô đã đưa tay ra lấy xuống rồi hỏi: "Chị vẫn còn dùng cái này sao?"
Cô nói: “Vẫn dùng”, chỉ là một câu với giọng điệu dò hỏi không để ý, nhưng lại khiến Kiều Noãn thực sự kinh ngạc. Công trình tâm lý vốn đã được xây dựng kĩ càng đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, quân địch cầm súng dài xông vào, mỗi một người đều có gương mặt giống với Hà Quyết.
So với điều này, điều đáng sợ hơn chính là sự liên tưởng không thể kiểm soát của Kiều Noãn vào lúc này: Cô cảm thấy Hà Quyết và bản thân cô giống như một cặp vợ chồng bình thường trong siêu thị đang quan tâm đến rau củ thực phẩm vậy.