Đối với sự đáng sợ của Tần Triều Vũ hai người đều tràn đầy hiểu biết, Xa Y không nhắc lại sự tình.
“Đêm nay ta tự mình đi.” Giang Tẫn Đường bỗng nhiên nói.
Xa Y sửng sốt, rồi ngay lập tức phản đối: “Không được.”
Giang Tẫn Đường vừa muốn mở miệng nói chuyện, X Y cũng đã lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự không xem trọng tính mạng của mình phải không?! Mỗi năm dùng bao nhiêu dược liệu mạng này của ngươi mới trụ được, đại phu còn đau lòng mà ngươi lại không.”
Giang Tẫn Đường vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ, ôn nhu nói: “Kiến Thanh, ta cần thiết đi.”
Xa Y khó thở nói: “Ngươi không tính nhiệm ta?!”
“Ta đương nhiên tín nhiệm Kiến Thanh.” Giang Tẫn Đường đứng lên, gom ống tay áo lại, nói: “Chỉ là có chút chuyện, ta phải tự mình đến ngươi hiểu chưa.”
Xa Y mím môi, thấp giọng nói: “Lần này an bài đều không phải là vạn vô nhất nhất*, ta sợ ngươi xảy ra chuyện.”
*Không sơ hở,hết sức cẩn thận không mắc chút sai lầm nào.
Giang Tẫn Đường cười một chút: “Thế gian này vốn là không có chuyện vạn vô nhất nhất, năm đó thời điểm Tuyên Khác rời khỏi kinh thành ta đã nói qua, hắn tốt nhất đừng trở về, nếu không ta sẽ muốn mạng hắn.”
“Nhưng hắn tựa hồ cũng không để ở trong lòng.”
.....
Bầu trời đầu sao dầy đặc, trăng lạnh như nước, một đội người cuồn cuộn mênh mông hướng về kinh thành mà đi.
Đái Nhuận cưỡi ngựa bảo hộ xe ngựa bên cạnh, thấp giọng nói: “Điện hạ, sắp tới rồi.”
Một bàn tay với khớp xương thon dài vèn mành lên, Tuyên Khác nhìn bên ngoài so với khi mình rời đi đã khác nhiều, nói: “Vừa đi đất khách sáu năm, thế nhưng không nhớ đường về cố hương.”
Nghe hắn nói như vậy, Đái Nhuận cắn răng nói: “Nếu không phải Giang Tẫn Đường cái thêm thiến tặc kia, ngài thân là hoàng thúc của bệ hạ đâu đến nỗi....”
“Thôi.” Tuyên Khác nói: “Kinh thành là địa bàn của Cửu Thiên Tuế, nói chuyện hành sự cẩn thận.”
Đái Nhuận liền không mở miệng, nhưng là trong lòng vẫn bất bình thay Tuyên Khác.
An Vương điện hạ là kiểu người tuấn tú, đối với mọi người luôn ồn hòa, tính tình cực tốt, cùng Thiếu Đế quan hệ càng tốt, nếu không phải tại Giang Tẫn Đường kia, điện hạ làm sao đến nỗi sáu năm trước bô ba ngàn dặm đến nơi Kinh Châu hoang vắng kia?
Đái Nhuận đang nghĩ ngợi, chợt nghe một tiếng hét lớn: “Thích khách!! Có thích khách!!”
Đái Nhuận lập tức rút kiếm ra, cảnh giác bốn phía, liền thấy hằng loạt mũi tên dày đặc được phóng tới từ bốn phía, đội hộ vệ liền lập tức thiệt hại không ít người, sau đó là một đám thích khách mặc hắc y nhảy từ trên sườn núi lao xuống, cùng đội hộ vệ chém gϊếŧ nhau, mỗi kẻ đều thân thủ bất phàm, hiển nhiên là được bồi dưỡng tỉ mỉ.
Đôi hộ vệ của Vương phủ thực lực cũng không yếu, nếu không cũng không thể bình an từ Kinh Châu trở về kinh thành, nhưng đối mặt với dàn thích khách này rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong.
Đái Nhuận thấy tình thế không ổn, thấp giọng nói: “Điện hạ, ta hộ tống ngài rời đi.”
An Vương không hề hoảng loạn, đem dây thừng của áo choàng cột kĩ, lúc này mới xuống xe.
Tiếng hét, mùi máu tươi lan ra khắp nơi, mùi vị của máu thịt tươi mới, làm cho không ít dã thú mơ ước, thỉnh thoảng ở trong bóng tối có thể thấy được ánh sáng phát lục từ đôi mắt của chúng.
Khoảng cách ngoài trăm bước so với trận chiến trên triền núi, Giang Tẫn Đường khoác áo lông chồn dày nặng, gương mặt bị gió đêm thổi đến tái nhợt, nhưng trong mắt lại so với dã thú còn muốn hơn vài phần, ngón tay mảnh khảnh của y đang kéo cung, chậm rãi, chậm rãi, kéo căng dây cung.
Y khi còn nhỏ thân thể không tốt, các huynh đệ đều học cưỡi ngựa bắn cung, còn y mẫu thân lại không cho học, nhưng y vẫn đi theo các ca ca trộm luyên một đoạn thời gian, cưỡi ngựa công phu bình thường, nhưng là bắn cung vẫn luôn được phụ thân khen không tệ.
Mũi tên lạnh băng dưới ánh trăng phản ra ánh sáng lạnh băng, mặt trên khắc một chữ “Giang” phản phất mang theo sát khí, nhìn tuyết trắng trước mắt y khép hờ mắt, sau đó nhắm chuẩn, buông tay....
“Vυ't” một tiếng, mũi tên giống như sao băng xẹt qua chân trời, xông thẳng đến An Vương!
An Vương vừa lên ngựa, tay xách dây cương còn chưa kịp đánh ngựa, bỗng nhiên có dự cảm nghiêng đầu nhìn về hướng mũi tên phóng đến, đồng tử hắn lóe lên bóng dáng mũi tên đang bay, không ngừng tới gần.
Mũi tên này xuất hiện quá nhanh, thế nên Đái Nhuận cũng không kịp đỡ!
Giang Tẫn Đường lạnh mắt nhìn, ngón tay giấu dưới áo lông chồn không ngừng phát run, đối với thân thể y kéo ra mũi tên này thật là quá sức chịu đựng.
Nhưng là cũng không có quan hệ......
Tuyên Khác hắn là phải chết không thể nghi ngờ.
Giang Tẫn Đường theo bản năng muốn cười một chút, chính là tươi cười còn chưa xuất hiện, liền nghe “Tranh” một tiếng, một thanh trường kiếm sắc bén chám đứt ngang mũi tên sắp đâm vào ngực Tuyên Khác!
Ý cười trên mặt Giang Tẫn Đương biến mất.
Sơn Nguyệt đứng bên cạnh y mở to hai mắt: “.....Bệ hạ!”
Người chém mũi tên vừa nãy, không ai khác là Tuyên Lan.
Thiếu niên mặc một thân kỵ trang* nhẹ nhàng, ngày mùa đông cũng không sợ lạnh, phác họa vai rộng chân dài, mạnh mẽ phi phàm.
*Trang phục cưỡi ngựa.
“Hoàng thúc!” Tuyên Lan thu hồi kiếm: “Không có việc gì chứ?”
Tuyên Khác nhìn mũi tên bị chém thành hai nửa trên mắt đất, nhẹ đáp: “Đa tạ bệ hạ cứu giúp, thần không có việc gì. Bất quá.... Bệ hạ như thế nào lại đến nơi này?”
“Nghe nói xa giá của hoàng thúc đến gần, cố ý đến để tạo cho hoàng thúc một chút kinh hỉ, ai ngờ gặp được ám sát.”
Tuyên Lan nhíu chặt mi, lạnh lùng nói: “Lưu lại vài kẻ sống, trẫm muốn nhìn xem là ai to gan lớn mật như vậy, dám ở dưới chân thiên tử ám sát An Vương!”
Hoàng đế đi ra ngoài, đương nhiên mang theo không ít người, kị binh bốn bề tiến đến, thế cục rất nhanh đã tahy đổi, thích khách liên tiếp thất bại, chỉ còn lại ít ỏi vài người, Tuyên Lan hạ lệnh bắt sống, mấy kẻ này biết rõ không thể chạy thoát, trực tiếp nuốt thuốc độc tự sát.
Tuyên Lan xuy một tiếng: “Ra là tử sĩ... Người đâu.”
Thống lĩnh cấm quân Hoắc Tuần lập tức tiến lên: “Bệ hạ có gì phân phó?”
Tuyên Lan nói: “Tra xét thi thể của những kẻ này thật kĩ, phải điều tra rõ là ai phái người ám sát.”
“Vâng!”
Triền núi phía trên, Giang Tẫn Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyên Lan.
Y cơ hồ đem môi bản thân cắn đến bật máu, Sơn Nguyệ lo lắng không thôi, sợ y tức giận hại thân, Giang Tẫn Đường lại chậm rãi cười một chút, mặc dù nụ cười này không có một chút ý cười nào, sương tuyết rơi trên mặt càng thêm mỹ lệ đến kì lạ.
Y nâng ngón trỏ, lau đi vết máu trên môi, “Tuyên Lan tên chó con này.......”
Sơn Nguyệt hạ giọng nói: “Chủ tử, chúng ta đi nhanh thôi, cấm quân tới khẳng định sẽ lục soát toàn núi.”
Giang Tẫn Đường lại nhìn Tuyên Lan liếc một cái, trong mắt lạnh băng.
Tuyên Lan trực giác nhạy bén như dã thú, đột nhiên quay đầu, xuyên qua những tán cây vắng vẻ đêm khuya cùng Giang Tẫn Đường ánh mắt chạm nhau.
Giang Tẫn Đường nheo mắt, thu hồi tầm mắt, xoay người nói “Lập tức đi.”
Tình huống này không kịp lên xe ngựa, Giang Tẫn Đường xoay người lên ngựa, nắm lấy dây cương hướng phía chân núi chạy đi.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Tuyên Lan dường như sói đói thấy con thỏ, giương roi ngựa trừu lên lưng ngựa, bảo mã lương câu* trắng tuyết thoáng chốc như mũi tên rời dây cung xông ra ngoài, ngậm ý cười thanh âm vang lên trong gió: “Có lẽ không cần tra thi thể, trẫm sẽ tự mình đem kẻ đúng sau màn về!”
*Tên một loại ngựa quý.
Hoắc Tuần thấy Hoàng đế một mình đuổi theo, lập tức nói: “Đuổi theo!”
Tuyên Khác nheo đôi mắt nhìn về hướng rừng núi, cất cao giọng nói: “Thỉnh chư vị bảo vệ bệ hạ chu toàn!”
Hoắc Tuần gật đầu một cái, thúc ngựa rời đi.
Dưới ánh trăng núi rừng yên tĩnh bị tiếng vó ngựa dồn dập, dày đặc pha hủy, tienegs vó ngựa kinh động làm vô số chim rừng bay tán loạn, Giang Tẫn Đường bị gió lạnh thổi cơ hồ khôing thể cầm được dây cương trong tay, Sơn Nguyệt sắc mặt khó coi: “Chủ tử, đi nhanh.”
Giang Tẫn Đường nhắm mắt lại nói: “Ngươi đi trước”
Sơn Nguyệt lập tức nói: “Không được!”
Giang Tẫn Đường nói: “Hắn không dám làm gì ta, nhưng là ngươi thì không nhất định.”
Khi y nói chuyện bị gió vào miệng, ho khan hai tiếng, gương mặt tái nhợt nhiễm bệnh trạng đỏ bừng, “Đi thôi.”
Sơn Nguyệt cắn chặt răng, quay đầu lại xem phía sau truy binh đã tới càng lúc càng gần, người cầm đầu mắt như chim ưng đang nhìn con mồi mà lao đến.
Trước không nói đến ngựa này có thể chạy trốn thiên lý mã của Tuyên Lan hay không, liền tính có thể chạy được thân thể Giang Tẫn Đương cũng không thể chịu nổi xóc nảy, nửa cái mạng đều mất.
Sơn Nguyệt hiểu rõ làm theo lời của Giang Tẫn Nguyệt là lựa chọn tốt nhất lúc này, hắn thở dài, nói: “Chủ tử, ta cùng Xa Y hội hợp, lập tức tới đón ngài!”
“Không cần.” Giang Tẫn Đường thật sự là thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, thả chậm tốc độ, nhẹ nhàng thở hổn hển: “.... Tuyên Khác tính kế thật tốt, ta bồi hắn chơi tới cùng.”
Tiếng vó ngựa đã gần trong gang tấc, Giang Tẫn Đường nói: “Đi đi không đi sẽ không kịp.”
Sơn Nguyệt nhìn Giang Tẫn Đường một cái, rồi sau đó hung hăng giương lên roi ngựa, chạy như bay mà đi.
Phía sau Tuyên Lan đã tới gần, hắn nhìn bóng người mảnh khảnh trên lưng ngựa, bỗng nhiên chạy chậm lại, lướt qua bên người Giang Tẫn Đường duỗi cánh tay dài ra, vòng qua eo y rồi kéo tới trước ngực mình lập tức, Giang Tẫn Đường không có chút chuẩn bị nào, làm y thiếu chút nữa ngất đi, dựa vào lòng ngực Tuyên Lan há miệng thở dốc.
Tay phải Tuyên Lan còn ôm eo y để không ngã xuống ngựa, chân mày nhẹ nhăn lại.... eo của tên hoạn quan này cũng quá nhỏ đi, dường như một bàn tay có thể ôm trọn.
Giang Tẫn Đường thật vất vả mới thở đều, liền nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh thiếu niên trầm thấp nói: “Trẫm bắt lấy ngươi.... Cửu Thiên Tuế.”
Giang Tẫn Đường cứng đờ, sau đó vương tay ra ngăn cách thân thể của mình với Tuyên Lan ra, thân thể y lạnh băng, mà Tuyên Lan cả người như một lò lửa lớn.
Không nghe thấy Giang Tẫn Đường đáp lời, Tuyên Lan cúi đầu, vừa lúc thấy vành tai Giang Tẫn Đường dưới ánh trăng trở nên trong suốt, ánh mắt hắn hơi tối đi, nói: “Cửu Thiên Tuế thật có nhã hứng, hơn nửa dêm còn tới ngoại thành cưỡi ngựa ngắm trăng?”
Giang Tẫn Đường bị hơi thở nóng hổi phun lên vành tai lập tức lông mi run rẩy, lạnh lùng nói: “Bệ hạ không phải cũng có nhã hứng à.”
Tuyên Lan cười rộ lên, l*иg ngựa chấn động Giang Tẫn Đường đều có thể cảm giác được, “Trẫm ra khỏi thành là vì nghênh đón hoàng thúc, Cửu Thiên Tuế đi đâu?”
Giang Tẫn Đường trên mặt treo lên nụ cười giả: “Thần cũng là tới đón tiếp An Vương điện hạ.”
“Nga?” Tuyên Lan ý vị không rõ: “Cửu Thiên Tuế thật đúng là có lòng, dùng một đoàn tử sĩ tới đón tiếp hoàng thúc.”
Giang Tẫn Đường ngước mắt, tiếng nói bỗng nhiên nhu hòa vài phần: “Bệ hạ tự mình rời khỏi cung, ngày mai thượng triều các đại thân sẽ thượng tấu đó.”
Tuyên Lan cười lạnh một tiếng, chế trụ cổ tay y, đè thấp âm thanh: “Cửu Thiên Tuế còn không bằng lo lắng ngày mai trên triều gải thích việc ám sát An Vương như thế nào.”
Giang Tẫn Đường hoàn toàn lạnh mặt, thu hồi tay lại, nói: “Thả ta xuống.”
Tuyên Lan nhướng mày nói: “Cửu Thiên Tué không bắng chính mình tự đi xuống đi.”
Giang Tẫn Đường: “......”
Này là đồ con chó.
Ngựa tuy rằng đã thả chậm tốc độ, nhưng vẫn như cũ chạy vội, Giang Tẫn Đường lúc này nếu nhảy xuống, cũng không cần chờ đến ngày mai tam đường hội thẩm, mà trực tiếp được chôn tại chỗ này.
“Cửu Thiên Tuế không ai dạy ngươi, nhân vi dao thớt ta vì thịt cá thời điểm*, liền phải hiểu được chịu thua sao.” Tuyên Lan quay đầu ngựa lại, hướng dưới chân núi mà đi, tiếng nói ở trong gió phiêu tán: “Hiện nay ngươi chính là đang ở trong tay trẫm.”
*Nay họ là dao thớt còn ta chỉ là thịt cá.
Giang Tẫn Đường lười phản ứng với hắn, im miệng không nói lời nào.
Hoắc Tuần thời khắc đều chú ý tới an nguy của Hoàng đế, lúc trước thấy y từ trên Hoàng đế từ trên ngựa trực tiếp bắt người đi, còn tưởng là một cô nương, thế nhưng xem lại tuy rằng dáng người tinh tế mền mại lại là một nam nhân.
Tuyên Lan bắt được Giang Tẫn Đường, tâm tình rất tốt, phân phó Hoắc Tuần nói: “Lục soát núi.”
Hoắc Tuần hành lễ: “Vâng!”
Dừng một chút, chần chờ hỏi: “Đây là....?”
Giang Tẫn Đường mặt hướng vào trong lòng ngực Tuyên Lan, người ngoài nhìn không thấy, Hoắc Tuần cũng không nhận ra được.
Tuyên Lan hài hước nói: “Đây là trẫm vừa mới bắt lấy tên cầm đầu.”
“.....” Giang Tẫn Đường ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Hoắc Tuần nói: “Bệ hạ thân thể đáng quý, vẫn là để thần áp giải kẻ này hồi kinh đi?”
Tuyên Lan ôm chặt eo Giang Tẫn Đường, giơ roi ngựa lên: “Không cần, trẫm tự mình dẫn hắn trở về.”
Hoắc Tuần còn muốn nói gì nữa, nhưng mà Hoàng đế đã giục ngựa đi xa.
Hoắc Tuần nhíu mày, cảm thấy thiếu niên bị đế vương ôm trong ngực kia có chút quen mắt.
Giang Tẫn Đường giống như đánh phấn gương mặt trắng bệch, dung mạo kinh diễm, ngón tay thon gầy nắm chặt áo choàng trên người mình, nói câu cái gì, tiếng nói mơ hồ muốn tiêu tan trong gió.
Tuyên Lan không nghe rõ: “.... Cái gì?”
Giang Tẫn Đường lại không mở miệng nữa, Tuyên Lan đã tới nơi An Vương bị tập kích, cúi đầu mới thấy Giang Tẫn Đường sắc mặt hồng không bình thường, cả người nhìn cũng ốm yếu, phảng phất lập tức liền phảo đi gặp Diêm Vương gia.
Hắn sửng sốt, vỗ vỗ gương mặt Giang Tẫn Đương: “Đã chết????”