Giang Tẫn Đường hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, mặt mày lạnh lùng nhìn chằm chằm Tuyên Lan, “Bệ hạ, nghe Vương Lai Phúc nói, Ngự Thư Phòng tấu chương đã chất thành núi.”
Ngụ ý, ngươi nhàn hạ như vậy, thì lăn đi xem tấu chương đi.
Tuyên Lan cười nhạt một tiếng, “Xem ra ý tốt của trẫm bị xem như lòng lang dạ thú.”
Hắn nhìn thấy Giang Tẫn Đường không vui mà đuôi mắt phiếm đỏ, bỗng nhiên lại cười, thanh âm thiếu niên mang theo chút mềm mại: “Trẫm chỉ nghĩ Cửu Thiên Tuế đối với Phúc Lộc quận chúa một mảnh tình si, Cửu Thiên Tuế đừng nóng giận.”
Bộ dạng này của hắn, khiến cho Giang Tẫn Đường nhớ đến hắn khi còn nhỏ.
Y năm đó còn từng ôm qua tiểu thái tử Tuyên Lan phấn điêu ngọc trác, khi đó y cũng không thể nghĩ tới, mười mấy năm sau bọn họ lại sẽ là quan hệ giương cung bạc kiếm như thế.
Tuyên Lan khi còn nhỏ so với hiện tại đáng yêu hơn nhiều, nếu có việc cần người giúp liền nũng nịu xin, Hoàng Hậu cực yêu thích bộ dáng này của hắn, dung túng hắn đến vô pháp vô thiên, nếu không phải tiên đế ly thế qua sớm, Tuyên Lan ước chừng cũng không phải như bây giờ hỉ nộ vô thường tâm tính khó dò.
Nghĩ đến đây, Giang Tẫn Đường mím khóe môi, không nóng không lạnh nói: “Cảm tạ ý tốt của bệ hạ, nhưng thần công vụ rườm rà hỗn tạp, thỉnh bệ hạ thứ lỗi.”
Thấy bản thân đã nhường nhìn như thế còn không đổi lấy được sắc mặt tốt của Giang Tẫn Đường, ngược lại càng lãnh đạm hơn lúc nãy, biểu tình trên mặt Tuyên Lan lập tức trở nên hung ác, nham hiểm, cười lạnh một tiếng phất tay áo rời đi.
Vương Lai Phúc nhanh đối với Giang Tẫn Đường làm cái thi lễ, rồi vội vã chạy theo.
Diêu Xuân Huy bị lửa giận bất thình lình của Tuyên Lan dọa sợ tới mức ngẩn ngơ, bả vai rụt lại.
Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nói: “Không cần sợ hãi, ngươi hiện giờ là vị hôn thê của ta, hắn sẽ không làm gì ngươi.”
Diêu Xuân Huy mím môi, không dám nhìn mặt Giang Tẫn Đường, nhỏ giọng nói: “Đa tạ Cửu Thiên Tuế.”
Nàng cười khổ một tiếng: “Ta biết ngài là vì cứu ta nên mới....”
Giang Tẫn Đường ngón tay chống môi ho khan hai tiếng, chân mày bởi vì bệnh cũ gây đau nhức mà nhăn lại, âm thanh khàn đi vài phần: “Đây là ý của phụ thân ngươi. Ngươi sống sót không dễ dàng, hắn hy vọng ngươi phải biết quý trọng cơ hội này.”
Diêu Xuân Huy trong ánh mắt hàm chứa nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Ta đã biết!”
“Ta đi trước.” Giang Tẫn Đường nhìn sắc trời bên ngoài, Sơn Nguyệt tiến vào phủ thêm áo choàng cho y, “Tuyên Lan nếu có làm khó dễ ngươi, ngươi chịu đựng một chút, hắn tính tình trẻ con, đừng chấp nhặt với hắn.”
Diêu Xuân Huy hồi lâu mới hiểu được “Tuyên Lan” đây là tên húy của đương kim thánh thượng, sợ tới mức run run, lại nghe Giang Tẫn Đường nói câu kế tiếp lúc này mới khắc sâu ý thức được cái gì gọi là “Quyền thần”.
Thử hỏi trên thế gian này, ai lại dám gọi thẳng tên húy của ngôi cửu ngũ chí tôn, lại còn dám nói quân vương là trẻ con?
Thời điểm Diêu Xuân Huy phục hồi tinh thần, Giang Tẫn Đường đã rời đi, cửa không còn ai canh gác, gió cuốn một chút tuyết mịn thổi vào tới, mang theo nhàn nhạt mùi hoa đường quanh quẩn đâu đây, Diêu Xuân Huy ở trong mùi hương tuyết lành lạnh, ngửi thấy một sợi hương hoa đường.
Một cung nữ từ bên ngoài tiếng vào, ôn nhu nói: “Quận chúa, đi thôi, đây là cung điện của bệ hạ không tiện ở lâu.”
Diêu Xuân Huy gật đầu, đi theo cung nữ cùng nhau đi ra ngoài, bông nhiên nhìn thoáng qua bên cạnh trên tường treo một bức tranh mỹ nhân.
Mỹ nữ trong tranh được họa nhan sắc khuynh thành, tư dung đoan trang, dù chỉ là một bức họa cũng nhìn ra được sự uy nghiêm.
Diêu Xuân Huy xem tới ngây người, bước chân dừng lại: “.... Tỷ tỷ, đây là.... Người trong lòng bệ hạ sao?”
Bức họa được treo ở tẩm điện Hoàng đế, tựa hồ chỉ có người trong lòng Hoàng đế mới có tư cách đó.
Cung nữ ngẩng đầu nhìn hoáng qua, lập tức gục đầu xuống, nói: “Quận chúa đừng kêu nô tỳ là tỷ tỷ, nô tỳ gánh không nổi... Vị này chính là Nhân Tuệ Hoàng Thái Hậu, mẹ đẻ của bệ hạ.”
“Mẹ đẻ bệ hạ không phải....” Diêu Xuân Huy cả kinh.
Cung nữ lập tức nói: “Quận chúa, nói cẩn thận.”
Diêu Xuân Huy lập tức ngậm miệng.
Nàng biết, đây là cấm kỵ của Hoàng đế, trong cung, kinh thành, thậm chí cả Đại Nghiệp.
Nhân Tuệ Hoàng Thai Hậu ở thời điểm Hoàng đế đăng cơ, khi hành lễ ở Thọ Khang Cung bị Cửu Thiên Tuế chính tay đâm, máu tươi tẩm ướt triều phục quý giá, chết không nhắm mắt.
Trên đường hài tử ba tuổi đều biết chuyện này, nhưng cho dù là Hoàng đế cũng không dám hỏi tội Cửu Thiên Tuế.
Chỉ vì y quyền thế ngập trời, bất thường tàn nhẫn, là gian thần lớn nhất Đại Nghiệp triều.
....
Giang Tẫn Đường ra khỏi cung, có chút uể oải dựa vào trên xe ngựa, Sơn Nguyệt vừa mới nhận được một con bồ câu đưa tin, hắn mở ra nhìn, thấp giọng nói: “Chủ tử, tin tức mới nhất, xe giá của An Vương đã tới biên giói với kinh thành rồi, hẳn là đêm nay có thể vào thành.”
Giang Tẫn Đường nâng mí mắt lên, nhìn ra tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, cười: “Tuyết lành báo hiệu năm bội thu, tuyết lớn như vậy, chôn xương cốt Tuyên Khác.... Thật là đáng tiếc.”
Sơn Nguyệt có cùng nỗi bâng khuâng giống Tần Tư, nói: “Chủ tử, hiện giờ không phải thời cơ tốt để động thủ với An Vương, một khi bị bại lộ, quan hệ của ngài với bệ hạ càng thêm không xong....”
“Ta hiểu Tuyên Khác.” Giang Tẫn Đường giơ tay ra hiệu đánh gãy lời của Sơn Nguyệt, nói: “Hắn lần này hồi kinh, ta sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ta, không phải hắn chết thì là ta chết, ta hà tất cố kỵ. Lại nói Tuyên Lan cái tên chó kia.....”
Giang Tẫn Đường xoa xoa giữa mày: “Nếu hiện tại có thể gϊếŧ ta, hắn sẽ ngũ mã phanh thây ta, ta gϊếŧ Tuyên Khác, sau này nếu gϊếŧ được ta hắn sẽ chọn lăng trì, cũng chẳng khác nhau bao lớn.”
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, hiểu rõ Giang Tẫn Đường không nghe lời khuyên của mình, ngược lại nói: “Lần trước nghe Tần tướng quân nói, chủ tử cùng An Vương có chút thù cũ?”
Hắn ước chừng sáu bảy năm trước mới đi theo bên người Giang Tẫn Đường, cũng không rõ ràng chuyện lúc trước khi Giang Tẫn Đường còn ở trong cung,
“Đâu chỉ là thù cũ.” Giang Tẫn Đường mỉm cười: “Là huyết hải thâm thù.”
Sơn Nguyệt cả kinh, không khỏi muốn biết thêm càng nhiều, nhưng Giang Tẫn Đường lại không nói tiếp, y nhìn ra dòng người đang đi lại ngoài cửa sổ, tựa hồ đang lâm vào trầm tư.
Bị Sơn Nguyệt nhắc tới, Giang Tẫn Đường xác thật là nhớ tới chuyện năm ấy bên trong thâm cung, y quỳ trên mặt đất tựa như chó nhà có tang mà Tuyên Khác từ trên cao nhìn xuống y, tựa hồ như đang thương tiếc mà sờ sờ gương mặt hắn, thanh âm ôn nhu: “.... Đáng tiếc ngươi sinh không gặp thời, còn chưa thanh tỉnh sao Giang Tẫn Đường, ngươi hiện giờ bất quá là một con chó, còn muốn mạng của ai?”
Gió lớn quá, Sơn Nguyệt buông xuống màn che sợ y bị lạnh, Giang Tẫn Đường thu hồi tầm mắt, cười một chút. Tuyên Khác nói rất đúng, y sinh không gặp thời, vinh quang vô hạn, nhưng là....
Mặt dù là bại khuyển, y cũng có thể xé từ trên người Tuyên Khác xuống một tầng da thịt.
.......
Ở trong mắt văn võ bá quan, Đông Xưởng chính là nơi đại gian thần Giang Tẫn Đường nuôi chó, vô số tay sai chó săn đều được nuôi dưỡng ở nơi này, mỗi người đều cực kì hung ác, gϊếŧ người không chớp mắt.
Hoặc là do hung danh bên ngoài, cho nên hiếm khi có người đến Đông Xưởng, nên không biết nơi này vân chưa có đầy máu tươi, xương chất thành đóng, mà ngược lại có chút tịch liêu không nói nên lời.
Giang Tẫn Đường vào phòng nghị sự, Sơn Nguyệt đem áo choàng treo một bên, hạ nhân dâng lên trà nóng, là một người mới, hiển nhiên đối với chuyên hầu hạ Cửu Thiên Tuế này rất lo âu, dâng xong trà liền vội rời khỏi, lại nghe có người trầm giọng nói: “Cửu Thiên Tuế không uống ngân châm*, ngươi không biết?”
*Bạch Hào Ngân Châm được mệnh danh là mỹ nhân trong các loại trà. Là loại bạch trà hảo hạng trong Thập Đại danh trà của TQ.
Hạ nhân run lên, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất: “Tiểu nhân..... Tiểu nhân vừa tới hầu hạ.... Không biết....”
Người tới xuyên một bộ kính trang, dáng người đĩnh bạt, ngũ quan tuấn tú, trên mặt mang theo sự khắc nghiệt, làm người khác vừa thấy liền e sợ.
“Kiến Thanh, mang hắn đi xuống đi.” Giang Tẫn Đường mỏi mệt xoa mi tâm, nói: “Làm ta đau đầu.”
Xa Y thấy sắc mặt y không tốt, liếc mắt nhìn chằm chằm hạ nhân kia, nói: ‘Cút đi.”
Hạ nhân vội vàng chạy ra ngoài.
Giang Tẫn Đường mở to mắt, thong thả cười một chút, nói: “Nhiều năm như vậy, thiếu niên từng có chí hướng bảo vệ đất nước, mà lại sống thành bộ dạng mà ai cũng tránh như rắn rết.”
“Là do những kẻ đó ánh mắt thiển cận.” Xa Y lạnh lùng nói.
Giang Tẫn Đường lắc đầu, nói: “Ta tới là muốn hỏi một chút về án tử của Diêu Thụ.”
Xa Y là tâm phúc thứ hai của Giang Tẫn Đường ở Đông Xưởng, nhân xưng Cửu Thiên Tuế “Chó săn”, rất trung thành và tận tâm, nhiều chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng đều do hắn xử lý.
Nhắc tới án tử của Diêu Thụ, Xa Y gương mặt đã khắc nghiệt lại càng thêm khắc nghiệt: “Tiểu Hoàng đế hủy hoại một bàn cờ lớn của ngươi, nhưng ngươi tính toán thật tốt, cưới vợ để chọc tức hắn.”
“Nói đền cùng giang sơn cũng là của Tuyên gia không phải của ta, ta hà tất phải nhọc lòng.” Giang Tẫn Đường nhàn nhạt nói: “Ta cưới Diêu Xuân Huy không phải vì chọc tức ai, chỉ đơn thuần là báo ân thôi.”
Xa Y sửng sốt.
Hiện giờ trên triều đều cho rằng Diêu Thụ dám mua bán quan bán tước là do Cửu Thiên Tuế bảo hộ, thiên tử đem án này điều tra làm Cửu Thiên Tuế không thoải mái, nên mới cưới con gái Diêu Thụ để làm tiểu Hoàng đế ghê tởm.
Xa Y đương nhiên biết Diêu Thụ cùng Giang Tẫn Đường không liên quan, đối với lời đồn đãi này khịt mũi coi thường, nhưng thật ra không rõ lắm quan hệ Diêu Thụ cùng Giang Tẫn Đường.
“Là chuyện lúc thiếu niên.” Giang Tẫn Đường vuốt ve lò sưởi chạm rỗng khắc hoa tinh xảo trên tay, nói: “Diêu Thụ đối với ta có ơn, hiện giờ bảo hộ tính mạng Diêu Xuân Huy, xem như không ai nợ ai.”
Nét mặt Xa Y thay đổi: “...... Là ngươi bị tiên đế....”
Hắn nói tới đây, đột nhirn dừng lại, sửa lời nói: “Diêu Thụ bị phán bảy ngày sau chém đầu, vây cánh phía sau của hắn chỉ bắt được mấy cái tiểu lâu la, không có tác dụng gì.”
Này đúng như dự kiến của Giang Tẫn Đường, từ lúc Tuyên Lan bắt đầu điều tra Diêu Thụ, y liền đoán được sẽ không bắt được cá lớn.
“Chọn một đao phủ lưu loát.” Giang Tẫn Đường lãnh đạm nói: “Cho Diêu Thụ một cái chết thống khoái.”
Xa Y gật đầu, lại nói: “Ngày gần đây có một việc.”
Giang Tẫn Đường ngước mắt: “Cái gì?”
Xa Y nói: “Tiểu hoàng đế năm nay đã mười tám, tới tuổi nên tuyển phi lập hậu, Nội Các đã định ra mấy người được chọn làm Hoàng Hậu rồi, thương lượng qua mấy ngày sẽ dâng tấu lên.”
Giang Tẫn Đường trầm mặc chóc lát, cười: “Đúng vậy..... Tuyên Lan đã mười tám tuổi, là tuổi nên lập gia đình, cứ cho bọn họ chọn đi.”
Y ho khan hai tiếng, sắc mặt so với giấy còn trắng hơn, Xa Y nhăn mày: “Ngươi gần đây không có uống thuốc sao?”
“Uống hay không đều như nhau.” Giang Tẫn Đường thong thả ung dung dùng khăn tay lau đi vết máu ở khóe môi, nói: “Bệnh nguy kịch, Hoa Đa trên đời đèu khó trị, cần gì mỗi ngày cưỡng ép chính mình rót những cái thuốc đắng đó.....”
Y đường hoàng nói còn không có nói xong, Xa Y đã nói: “ Ta lần trước không phải sai người tặng ngươi mứt hoa quả sao, ngươi không thích?”
Giang Tẫn Đường trầm mặc trong chóc lát, nói: “..... Quá đắng.”
“Xuy.” Xa Y ôm cánh tay nói: “Có thể ngăn con nít khóc đêm Cửu Thiên Tuế thể nhưng sợ uống thuốc đắng, này nếu được truyền đi, chỉ sợ bị người trong thiên hạ cười đến rụng răng.”
Giang Tẫn Đường liếc hắn một cái, ôn hòa nói: “Cho nên Kiến Thanh, chuyện này phải giữ bí mật, nếu bị lộ ra ngoài, ta liền tìm ngươi tính sổ.”
Xa Y: “......”
Xa Y hừ lạnh một tiếng, lại là vẫn nói: “Khoảng thời gian trước Tần Tư hồi kinh, nghe nói từ bên Thục Châu mang về mấy cái sư phó am hiểu làm mứt hoa quả và điểm tâm ngọt, ta đi mượn tới cho ngươi, để ngươi sử dụng?”
“Tần Tư hơn phân nửa là thỉnh cho muội muội hắn, ta liền không hoành đao đoạt ái.” Giang Tẫn Đường thở dài, “Miễn cho tiểu cô nương kia đến trước cửa chúng ta thắt cổ.”
Nói đến muội muội Tần Đại tướng quân Tần Triều Vũ, ngay cả Xa Y đều có chút đau đầu, cô nương này thể chất nhu nhược, gánh không nổi gánh, vác không vác nổi, lại kế thừa tính tình uy mãnh của mẫu thân nàng.
Nửa năm trước Tần Tư đem gánh hát yêu thích nhất của nàng thỉnh đến phủ Giang Tẫn Đường biểu diễn, cô nương này liền xách theo lụa trắng đến trước cửa phủ thắt cổ.
Thắt cổ thôi sao phải sợ, dù sao Giang Tẫn Đường không phải chưa từng gặp qua thi thể người, điểm chết người nhất là, lúc Tần Triều Vũ thắt cổ vừa lúc Giang Tẫn Đường hạ triều, một csis nhìn tựa như vạn năm, trái tim loạn nhịp, lúc trở về suốt thêm thỉnh mười mấy gánh hát đi đến Thiên Tuế Phủ lấy lòng mỹ nhân, đem phủ Thiên Tuế quạnh quẽ làm thành cái rạp hát.
Nghe nói Tần Triều Vũ lúc hồi phủ một khóc hai nháo quỳ gối trước ca ca nàng một hai phải gả cho Giang Tẫn Đường.
Làm Tần Tư phải nhốt nàng ở tướng quân phủ tu thân dưỡng tính, không cho nàng gặp lại Giang Tẫn Đường, đoạn thời gian kia Tuyên Lan phá lệ âm dương quái khí, thấy Giang Tẫn Đường liền phải châm chọc hai câu, không biết còn tưởng rằng hắn coi trọng Tần Triều Vũ.