Giang Tẫn Đường mệt mỏi mở mắt ra, Tuyên Lan a một tiếng: “Không chết a.”
Dường như có chút tiếc nuối,
Tuyên Lan xoay người xuống xe ngựa, Giang Tẫn Đường không có cái gì để dựa vào lập tức liền ngã xuống theo, Tuyên Lan theo bản năng tiếp được y, giật mình người này thế nhưng nhẹ đến thế.”
“Bệ hạ!”
Chung quanh vây đến không ít người, Tuyên Lan nhìn gương mặt hấp hối của Giang Tẫn Đường, bực bội nói: “Chuẩn bị xe ngựa.”
Nhanh chóng có người chạy đi làm, Tuyên Khác sửa sang lại quần áo bản thân một chút, đi tới bên cạnh Tuyên Lan, thấy người đang dựa vào lòng ngực y, đôi mắt híp lại, kinh ngạc nói: “Đây là..... Cửu Thiên Tuế?!”
Tuyên Lan đem Giang Tẫn Đường trở về muốn khoe chiến lợi phẩm của mình cho Tuyên Khác, nhưng hiện tại bộ dạng Giang Tẫn Dường nửa sống nửa chết làm y không có chút hứng thú nào, nói: “Hồi cung lại nói.”
Tuyên Khác kính cẩn nghe theo nói: “Đúng vậy.”
Giang Tẫn Đường còn có một tia ý thức, lông mi run rẩy, ánh mắt dừng lại trên mặt Tuyên Khác, khóe môi mím lại mang theo một chút ý cười lạnh băng: “....An Vương điện hạ, đã lâu không thấy, biệt lai vô dạng?”
Tuyên Khác đứng ở ánh lửa, trên mặt phản chiếu ánh sáng, hắn ôn thanh nói: “Từ biệt quanh năm, Cửu Thiên Tuế vẫn là như thế nhìn thấy mà thương.”
Cái cách dùng từ này quá mức vi diệu, Tuyên Lan đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuyên Khác một cái, Tuyên Khác vẫn như cũ mặt đầy ý cười ôn nhuận.
Giang Tãn Đường âm thanh nhẹ nhàng: “An Vương điện hạ cũng là trước sau như một luôn khiến người ta chán ghéc.”
Tuyên Lan không biết hai người này đang đánh cái gì lời nói sắc bén, lộ ra một chút chuyện cũ năm xưa mà hắn không biết, liền có chút không vui, đứng dậy nói: “Khỏi hành hồi cung.”
Động tác y quá nhanh, đầu Giang Tẫn Đường đập vào trên xương sườn cứng rắn, trước mắt tối sầm, là dĩ thân thể đã ốm yếu rốt cuộc chống đỡ không được, ngất đi.:)))))))))))))))))))))))))))))
Tuyên Lan: “.......” Bên cạnh lập tức có người tiến lên muốn tiếp nhận, Tuyên Lan lại vờ dường như không nhìn thấy, đen mặt đem Giang Tẫn Đường ném vào trong xe ngựa ấm áp, rồi sao đó chính mình lên ngựa.
Trên bầu trời có tuyết mịn đang rơi, dừng ở trên lông mi Tuyên Lan, y chớp chớp mắt bông tuyết hóa thành nước, y rũ măt nhình xuống tay chính mình, ngón tay không tự giác vuốt ve một chút.
Eo Giang Tẫn Đường..... quá nhỏ, cũng.... quá mềm.
………..
Thời điểm Giang Tẫn Đường tỉnh lại, nghe thấy mùi hương nhàn nhạt thụy não, y xoa xoa huyệt thái dương, ngước mắt liền thấy tầng tâng lớp lớp màn lụa dệt kim, đẹp đẽ quý giá phi thường.
Nhìn thấy động tĩnh bên trong màn, lập tức có người tiến vào kéo màn lụa ra, thấy y tỉnh vui vẻ nói: “Ngài rốt cuộc tỉnh!”
Lại là Diêu Xuân Huy.
Giang Tẫn Đường thực mau ý thức được chính mình đang ở trong cung, “Quận chúa như thế nào ở chỗ này?”
Diêu Xuân Huy cắn môi, nói: “Đêm qua bệ hạ mang ngài về cung, nói ngài sinh bệnh, ta là vị hôn thê của ngài lý nên tới chiếu cố ngài.... Ta liền tới.”
Giang Tẫn Đường mắt nhìn ra bên ngoài sắc trời: “Giờ nào?”
“Đã giờ Dậu.” Diêu Xuân Huy nhẹ giọng nói: “Ngài uống thuốc trước đi, nhiệt độ này vừa tốt.”
Giờ Dậu.....
Y cơ hồ ngủ một ngày một đêm.
Đầu như cũ vẫn đau, thân thể dường như nhứt mỏi khó chịu, Giang Tẫn Đường lại không để ý tới thuốc Diêu Xuân Huy đưa tới, nói: “Lấy quần áo của ta tới.”
Diêu Xuân Huy lấy tới quần áo muốn hầu hạ y mặc vào, Giang Tẫn Đường cự tuyệt, chính mình chậm rãi mặc quần áo vào tốt, liền đi ra ngoài, không ngờ vừa lúc đυ.ng phải Tuyên Lan đang vào tới.
Tuyên Lan một phen đỡ lấy đầu vai y, ngữ khí ý vị không rõ: “Nếu là lại đem Cửu Thiên Tuế đam ngất xỉu có thể không tốt.”
Giang Tẫn Đường nhớ tới đầu mình đâm vào lòng ngực hắn sau đó ngất xỉu: “.....”
Y lạnh mặt nói: “Bệ hạ vạn an.”
“TRẫm khá là tốt, nhưng Cửu Thiên Tuế lại không tót lắm.” Tuyên Lan buông tay ra: “Thái y nói Cửu Thiên Tuế thân mình tổn hại rất nhiều, trẫm liền cảm thấy thực kỳ quái, Cửu Thiên Tuế lại không chơi được nữ nhân, như thế nào thân mình tổn hại được?”
Này chó con vừa thắng liền phá lệ càn rỡ, muốn ở trên đỉnh đầu y dẫm đạp, Giang Tẫn Đường lãnh đạm nói: “Là từ trong bụng mẹ sinh ra đã mang bệnh.”
“Thì ra là thế.” Tuyên Lan trên dưới đánh giá y: “Cửu Thiên Tuế đây là muốn đi đâu?”
“Đương nhiên là hồi phủ.”
“Hồi phủ?” Tuyên Lan cười: “Không cần phiền toái, hôm nay trên triều vì An Vương bị ám sát đã ồn ào đến túi bụi, đều đang chờ ngày mai Cửu Thiên Tuế xuất hiện nói rõ sự tình nhân quả đó, đã muộn rồi, Cửu Thiên Tuế nên ở lại trong cung, đang mệt nhọc vạn nhất chết ở trên đường, trẫm sẽ đau lòng ái thần?”
Giang Tẫn Đường hiện tại liền muốn đánh cho hắn mất mạng.
Quả thật, lúc trước tiên đế đem tiểu thái tử phó thác cho y khi ấy y không hề nghĩ tới phải dạy dỗ hắn, nhiều năm như vậy đối với sự trưởng thành của Tuyên Lan cũng chẳng quan tâm, nhưng là y đã thỉnh cho hắn những đại nho đương thời* về giảng dạy.
Ai nấy đều có bản lĩnh, học sâu hiểu rộng, dạy cho hắn chủ yếu đạo trị nước “Cai trị nhân từ”, Tuyên Lan như thế nào trưởng thành liền bộ dạng mèo ngại chó không thích này?
*Thầy giáo có danh tiếng và học thức.
Giang Tẫn Đường xoay người vào phòng, ngồi lên ghế quý phi, bộ dạng uể oải không muốn nói chuyện.
Diêu Xuân Huy thấy Tuyên Lan tiến vào, cuống quít hành lễ, phỏng chừng là lúc nãy miệng lưỡi thắng Giang Tẫn Đường, Tuyên Lan tâm tình sung sướиɠ, cười nói: “Phúc Lộc quận chúa là nghĩa muội của trẫm, về sau không cần giữ lễ tiết như vậy.”
Diêu Xuân Huy biết lời này chỉ là tùy tiện nói thôi, cũng không dám tin là thật, cảm tạ ân.
Tuyên Lan ánh mắt quét đến chén thuốc còn đầy, nói: “Thái y không phải nói Cửu Thiên Tuế tỉnh liền phải uống hết thuốc sao, như thế nào mà còn chưa uống?”
Giang Tẫn Đường bưng chén trà xanh lên, nháp một ngụm, nói: “Có chút đắng.”
Tuyên Lan vươn tay cầm chén thuốc lên tìm tòi, nói: “Đều sắp lạnh, Cửu Thiên Tuế vẫn là nên uống mau lên đi.”
Giang Tẫn Đường nhìn chén thuốc nước đen sì trước mặt, hoài nghi Tuyên Lan có phải hay không nhân cơ hội này đầu độc chết y.
Nhưng là y chết vào thời điểm này đối với Tuyên Lan không có chỗ tốt, hơn nữa còn có khả năng làm triều cục đại loạn.
Tuyên Lan cực kì giống một vị minh quân đang quan tâm thần tử của mình, cầm chén thuốc đặt ở trước mặt Giang Tẫn Đường, ôn nhu nói: “Ái khanh, thuốc lạnh dược tính sẽ phai nhạt.”
Giang Tẫn Đường mím môi, bưng chén thuốc lên hô hấp bình tĩnh uống một hơi cạn sạch, sau khi nuốt xuống y hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cả người đều đắng.
Y uống dồn dập, cánh môi màu đỏ dính đầy nước thuốc, Tuyên Lan tùy tay rút lấy khăn tay bên người đưa cho y, rồi sau đó hắn chỉ chỉ lên khóe môi, ý bảo y nơi này có dính tí thuốc.
Giang Tẫn Đường tiếp nhận khăn lau khô khóe môi, bỗng nhiên cảm thấy chiếc khăn tay này có chút quen mắt, mở ra xem thì thật sự mặt trên thêu một nhành hoa lê.
Y ngước mắt nói: “Này không phải là vật âu yếm của bệ hạ sao?”
“...” Tuyên Lan cứng người một chút, rồi sao đó cười nói: “Bởi vậy mới có thể thấy được lòng ngưỡng mộ của trẫm dành cho Cửu Thiên Tuế.”
Giang Tẫn Đường vốn đã bị chén thuốc đắng vừa nãy làm cho có chút buồn nôn, nghe thấy lời này của Tuyên Lan thiếu chút nữa nôn ra, đem khăn tay đưa đến trước mặt Tuyên Lan: “Bệ hạ chiết sát vi thần.”*
*Chiết sát có nghĩa trong trường hợp 1 người có lễ với một người khác, người kia sẽ nói “chiết sát” mình, tức là xấu hổ cảm thấy không xứng với lễ đó.
Tuyên Lan không nghĩ lấy lại chiếc khắn tay này, nhưng đây là “Vật âu yếm” của hắn, nên chỉ đành nhận lại, sau đó liếc mắt về phía Vương Lai Phúc.
Vương Lai Phúc rất hiểu ý, tiến lên nhận lấy khăn tay cất giữ, lúc này một tiểu thái giám tiến vào bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, An Vương điện hạ nghe nói Cửu Thiên Tuế tỉnh, nên đến thăm.”
Tuyên Lan một tay chống cằm, nói: “Mời hoàng thúc vào.”
Tuyên Khăc hôm nay diện một thân cẩm y màu xanh, dáng người thon thả, được kế thừa diện mạo ôn nhuận từ mẫu phi của hắn, lịch sự nho nhã, ai nhìn đều sẽ nhịn không được mà sinh ra hảo cảm, càng không nói đến hắn là tài tử nổi danh khắp thiên hạ. Khuê nữ trong kinh thành không ít người khuynh tâm với hắn, là kỵ mã ỷ tà kiều, mãn lâu hồng tụ chiêu* bộ dáng đoan chính.
*Từ bài thơ “Bồ tát man kỳ 4”
Dịch nghĩa: Cưỡi ngựa tựa bên cầu,
Áo hồng vẫy khắp lầu.
Tuyên Khác đầu tiên là hành lễ với Tuyên Lan, rồi sau đó đối với Giang Tẫn Đường hơi hơi mỉm cười: “Cửu Thiên Tuế hôm nay khỏe chút rồi sao?”
Nếu đổi là người khác đối với người đứng sau sát thủ tối hôm qua mới muốn gϊếŧ mình, chỉ sợ sẽ không có thái độ thong dong như vậy, An Vương khoan dung phi phàm, thậm chí gương mặt còn tươi cười đón chào.
Giang Tẫn Đường dựa vào trên ghế quý phi, biểu tình trên mặt so với tuyết ngoài trời còn nhạt nhẽo hơn, vừa nói trong miệng đều đắng lên, biểu cảm càng thêm không kiên nhẫn: “Điện hạ còn sống tốt., ta tự nhiên cũng không có gì đáng ngại.”
Tuyên Khác cười nói: “Cửu Thiên Tuế nói như vậy, bổn vương sẽ muốn hảo hảo sống lâu đến trăm tuổi mới được.”
Giang Tẫn Đường nhếch nhếch khóe môi, không nói chuyện, chuyên chú nhìn bức tranh sơn thủy trên tường.
“Hoàng thúc đi xe ngựa nhiều ngày mệt nhọc, như thế nào không nghỉ ngơi hai ngày.” Tuyên Lan nói: “Việc ám sát, trẫm nhất định sẽ cho hoàng thúc một cái công đạo.”
Rốt cuộc vẫn là nhắc tới chuyện này, ánh mắt Giang Tẫn Đường khẽ nhúc nhích.
Tuyên Lan như là mèo bắt được chuột, không muốn ăn ngay mà còn muốn đùa bỡn một phen, mười phần tính tình tiểu hài tử, làm cho Giang Tẫn Đường có chút buồn cười.
Tuyên Khác lại vén y phục qua, quỳ gối trên mặt đất: “Thần đúng là vì chuyện này mà đến.”
“Hoàng thúc làm gì vậy.” Tuyên Lan nhíu mày, lệnh Vương Lai Phúc đi nâng Tuyên Khác đứng dậy, Tuyên Khác lại nói: “Thần muốn xin bệ hạ không cần tiếp tục truy cứu việc tối hôm qua.”
Ý cười trên mặt Tuyên Lan cứng lại: “Cái gì?”
Tuyên Khác nói: “Thần cùng Cửu Thiên Tuế có chút thù oán cá nhân, vốn chính là thần sai trước, Cửu Thiên Tuế muốn trả thù cũng là chuyện thường tình, cho nên thần nuốn xin bệ hạ không cần truy cứu chuyện này.”
Tuyên Lan đột nhiên đâp bàn một cái đứng lên: “Ám sát thân vương triều đình, đây là tội lớn có thể tru di cửu tộc!”
Nghe thấy “Chu di cửu tộc” bốn chữ* , trong mắt Giang Tẫn Đường xẹt qua chút mỉa mai nhàn nhạt, y cô độc một mình, đâu ra cửu tộc.
*Bản convert để là “ ba chữ tru chín tộc”. Mình đổi lại thành bốn chữ cho hợp với bản edit.
Tuyên Khác dập đầu nói: “Thỉnh bệ hạ bớt giận.”
Tuyên Lan luôn kính trọng vị hoàng thúc này, đè xuống lửa giận, nói: “Hoàng thúc cùng Cữu Thiên Tuế có tư thù gì, mà đáng để hắn ở ngoài kinh thành hành thích người?!”
Tuyên Khác cười khổ nói: “Thần lúc trẻ người non dạ.... Đã từng nói lời kinh nhục quá đáng với Cửu Thiên Tuế, đây đều là sai lầm của thần, cho nên thần không trách Cửu Thiên Tuế.”
Tuyên Lan nghiêng mắt nhìn về phía Giang Tẫn Đường: “Bất quá chỉ nhục nhã vài câu, Cửu Thiên Tuế liền muốn mạng An Vương? Tính tình cũng thật lớn!”
Nhìn biểu tình giận dữ của bậc đế vương Giang Tẫn Đường không có một chút biểu cảm nào: “Ai nhục ta, phải chết. Đây là đạo lý dạy thần của tiên đế.”
Tuyên Lan cười lạnh: “Cửu Thiên Tuế đây là lấy tiên đế ra để áp trẫm.”
“Thần không dám.” Giang Tẫn Đường bình tĩnh nói: “Thần chặn gϊếŧ An Vương là sự thật, mặc cho bệ hạ xử lý.”
Gân xanh trên thái dương Tuyên Lan đều nhảy dựng.
Tối hôm qua thời điểm Giang Tẫn Đường ngã vào lòng ngực hắn, hắn rõ ràng có thể dễ dàng bóp gãy cổ y, nhưng là hắn không có làm như vậy, chính bởi vì thế lực của Giang Tẫn Đường quá nhiều, rút dây động rừng, hắn chết so với không chết càng phiền toái hơn, nếu không người gió thổi liền lảo đảo thân mình như y không biết đã sớm chết bao nhiêu lần.
Hiện giờ Giang Tẫn Đường thái độ kiêu ngạo như thế, rõ ràng là đoán chắc Tuyên Lan không dám làm gì y.
Ngụy trang thân thiện của Tuyên Lan khi nãy biến mất, khôi phục lại bộ dạng ngày thường, hắn nhìn chằm chằm Giang Tẫn Đường, liền cùng ý tưởng mỗi đêm mười năm qua giống nhau, chỉ có đem người trước mắt bầm thây vạn đoạn mới có thể giải hận.
Tuyên Khác trầm giọng nói: “Bệ hạ, Cửu Thiên Tuế là trụ cột nước nhà, còn thỉnh bệ hạ vạn lần không cần vì thần mà tổn thương đến hòa khí quân thần với Cửu Thiên Tuế.
Tuyên Lan vốn định mượn cơ hội này bức Giang Tẫn Đường giao ra một bộ phận quyền lực, chậm rãi tan rã thế lực Giang Tẫn Đường đã xây dựng, nhưng hiện giờ ngay cả Tuyên Khác đều nói giúp y, lửa giận trong lòng Tuyên Lan càng thêm lớn, cười lạnh nói: “Nếu An Vương đều không truy cứu, trẫm còn truy cứu làm cái gì.”
Nhưng là ngẫm lại cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha thực sự là chưa hết giận, y lại nói: “Cửu Thiên Tuế vẫn là nên lấy thân thể làm trọng, chớ có quá mức làm việc vất vả, một thang này liền thỉnh Cửu Thiên Tuế ở trong phủ hảo hảo nghỉ ngơi, không cần thượng triều.”
Đây là muốn cấm túc.
Giang Tẫn Đường đứng lên, hành lễ: “Thần tạ bệ hạ long ân. Nếu như thế, thần liền về phủ trước.”
Tuyên Lan áp xuống lửa giận trên mặt, trầm giọng nói: “Vương Lai Phúc ngươi chết sao? Không nghe thấy Cửu Thiên Tuế phải về phủ à? Còn không nahnh đi chuẩn bị xe.”
Vương Lai Phúc vô có gặp tai ương, tập mãi thành quen cúi đầu khom lưng: “Nô tài đi ngay!”
Giang Tẫn Đường xoay người ra cửa, Vương Lai Phúc cầm ô cho y, y vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, còn Vương Lai Phúc lại ục ịch, phải nhón chân Giang Tẫn Đường mới có thể đứng thẳng, phá hủy mỹ nhân tuyết cảnh đẹp.
“Trường Ninh.” Tiếng gió gào thét, Tuyên Khác đuổi theo ra tới, gọi một câu.
Giang Tẫn Đường bước chân đột nhiên dừng lại.