Xuất Quỹ Công Tức

Chương 5

“Nơi này là địa bàn của hai anh đây. Ai cũng…… A ~~!”

Tên tóc vàng còn chưa kịp khoe khoang xong, gã đột ngột bị ném ra xa mấy mét, gã ngã một cái phịch trên mặt đất.

Tên tóc vàng còn lại lập tức lao lên nhưng gã đã bị hạ gục chỉ với hai cú đánh.

“Lăn!”

Người đàn ông mặc một bộ quần áo thoải mái. Cơ thể gầy guộc bị quần áo che lại không ngờ lại có được thân thủ mạnh như vậy. Cơ thể cô run rẩy ngồi xổm trên mặt đất. Sắc mặt cô vô cùng tái nhợt .

“Có thể đi được chưa?”

Người đàn ông đưa tay, trên gương mặt kiên nghị tràn đầy sự dịu dàng. Sắc mặt tái nhợt của cô lập tức trở nên hồng hào.

Cô cảm thấy nhịp tim của mình không còn trong tầm kiểm soát mà đập thình thịch, loạn xạ cả lên, gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

“…À, cảm… cảm ơn!”

Cô ngượng ngùng đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của anh. Sự thô ráp của bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp khiến cô nóng cả người.

Trong lúc cô định rút tay về thì anh ngăn lại, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Anh hơi dùng sức kéo cô từ dưới đất đứng lên.

“Con gái như cô đừng đi con ngõ nhỏ thưa thớt như này, không an toàn đâu!”

“Ừ!”

Cô xấu hổ mà cúi đầu. Cô thậm chí không có can đảm ngước lên nhìn anh.

Người đàn ông nhìn hành lý ở dưới chân của cô: “Một mình cô tới cổ trấn hả?”

“Ừ!”

“Phòng trọ đã đặt chưa?”

“… Lố giờ nhận phòng rồi.”

Người đàn ông nhìn cái đầu đen của cô, thở dài một hơi khó hiểu, sau đó cúi người xuống xách hành lý dưới chân của cô lên.

“Đi thôi. Tôi dẫn cô đi ăn gì đó.”

“…”

Không hiểu sao cô lại tin tưởng anh, đi theo phía sau anh.

Sau khi đi ra khỏi con hẻm nhỏ khoảng mười mấy phút, anh dẫn cô tới một tiệm mì. Ông chủ huýt sáo một cái khi thấy anh ta.

“Tình nhân à?”

“Con gái!”

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, vui đùa nói: “Hai tô mì đặc biệt .”

“Được thôi!”

Ông chủ nhanh chóng luộc mì. Ba phút sau, hai tô mì đặc biệt nóng hôi hổi được đặt trước mặt cô và người đàn ông đó.

Cái bụng đói của cô kêu liên tục cho nên không cần phải khách khí với anh, cô ăn từng ngụm từng ngụm lớn, cô ăn ngấu nghiến nên trông có hơi khó coi.

“Ăn chậm một chút. Không ai giành đồ ăn của cô đâu.”

Khóe miệng của người đàn ông nở ra một nụ cười. Những ngón tay có thể nhìn rõ xương khớp của anh lau dầu mỡ ở bên miệng của cô.

Cô cảm giác cả khuôn mặt của cô đều nóng hết cả lên, giống như nước đang sôi, nóng đến bỏng cả người.

“Đủ chưa?”

“…Ừ!”

Cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, đỏ mặt tiếp tục ăn phần còn lại trong tô mì sợi.