Xuất Quỹ Công Tức

Chương 4

“... Ba đi nấu cơm.”

Bàn tay đang nắm chặt của ba chồng thả lỏng. Như bị tiếng hét của cô đánh thức, ông xách nguyên liệu nấu ăn đi thẳng vào bếp. Cô nhìn bóng dáng của ông mà chợt thấy vô cùng mệt mỏi. Mối quan hệ trái với đạo đức này là chỗ cho ba chồng cô phát tiết. Mẹ chồng đã bỏ đi mấy năm nay nhưng ông vẫn không buông bỏ bất cứ giờ phút nào.

Ông yêu mẹ chồng. Cô chỉ là nhân tình dài hạn để cho ông phát tiết du͙© vọиɠ của mình, được bọc thêm thân phận con dâu.

Cô đi rửa mặt nhưng hai con mắt vẫn còn hơi hồng hồng. Ông bưng ra một đĩa cá hầm ớt thơm phức nhưng không khiến cô cử động dù chỉ là ngón trỏ. Cô không muốn ăn.

“Ngày mai ba còn phải đi công tác ở thành phố kế bên. Chắc là khoảng nửa tháng.”

“... Dạ!”

Cô ăn cá hầm ớt không có vị gì, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Ba chồng thấy cô có vẻ không muốn ăn, nói: “Ba đưa con về!”

“Không cần, tự con đặt xe về.”

Cô buông đũa, cầm lấy cái ví da, cúi đầu đi ra khỏi nhà. Vì để được gần ông hơn, cô quan tâm tới tin tức về thông tin tuyển dụng nhân viên của công ty ông. Một năm nay, cô không cho chồng cô tới đón, cũng không cho chồng biết chỗ làm việc của cô.

Cô nhẹ cong khóe môi, nhạo báng bản thân mình sao ngốc vậy. Cô lại không yêu một người chồng tốt vậy mà lại yêu một lão già không nên yêu. Suy nghĩ của cô không biết đã trôi về đâu, quay trở về mùa tốt nghiệp vào hè năm đó.

Thanh Thành cổ trấn.

Sau khi bị người bạn thân nhất của cô Đường Phương cho leo cây, cô một mình đơn độc đi tới Thanh Thành cổ trấn. Lá gan của cô không lớn cho nên dọc trên đường đi, cô vô cùng cẩn thận rẽ trái, rẽ phải theo bản đồ chỉ đường cầm trên tay. Nhà trọ mà cô đặt trước đã quá giờ nhận phòng. Cô hoảng hồn chạy nhầm vào mấy con hẻm nhỏ, cách nhà trọ càng ngày càng xa hơn.

“Em gái đi một mình sao?”

“Em gái muốn hai anh đi cùng không?”

Trong con hẻm nhỏ đột nhiên xuất hiện hai người đàn ông tóc vàng vô cùng tục tĩu. Họ từng bước một tiến tới gần cô. Cô sợ hãi tới mức không nhịn được mà nuốt nước miếng. Cô xách theo hành lý. Đôi tay nhỏ nắm chắt lấy dây đeo. Cô vô cùng sợ hãi đến nỗi toát ra một lớp mồ hôi mỏng và thấm ra bên ngoài.

“Các người……”

“Em gái, hai anh không phải người xấu. Em không cần sợ hãi như vậy đâu.”

Người xấu sẽ không viết lên trán mình chính là người xấu.

Cô sợ hãi liên tục lùi về sau. Thừa lúc người đàn ông tóc vàng nắm lấy tay cô, cô nhanh chân bỏ chạy. Khi cô gần chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, cô bị một bàn tay nhỏ của một trong những tên tóc vàng bắt lấy. Cô sợ hãi la to: “Cứu cứu ~ a ~”