Người đàn ông thấy cô ăn đã gần hết, anh mới ăn từng ngụm mì sợi trong tô của mình.
Không lẽ anh ta sợ cô ăn không đủ no nên mới không động đũa?
Người đàn ông dịu dàng, ân cần như vậy khiến trái tim của cô lại đập bịch bịch nhanh lên.
“Đi thôi. Tôi dẫn cô đi tìm phòng trọ.”
Cô ngẩn ngơ. Anh đã ăn xong tô mì sợi trên bàn, thanh toán và xách hành lý cho cô. Anh nắm bàn tay nhỏ của cô đi ra khỏi quán mì.
Từ trong ký ức, cô hoàn hồn lại. Taxi đã đến trước cửa khu phố nhỏ. Cô thanh toán tiền xe xong rồi bước vào khu phố nhỏ.
Bang!
Cô mệt mỏi ấn khóa thông minh vào nhà. Cô bật đèn bàn trên tường trước cửa ra vào. Ánh sáng màu vàng ấm áp lập tức chiếu sáng cả căn nhà tối om này, tăng thêm phần ấm áp.
Cô ném cái túi da lên trên sô pha. Sau đó trực tiếp đi vào nhà tắm. Cô đổ đầy nước ấm vào bồn tắm. Sau đó khỏa thân ngồi xuống và từ từ ngâm mình vào trong làn nước ấm.
Mấy năm nay cô kiên trì vì điều gì?
Cô có bao nhiêu cái hai năm để kiên trì nữa?
Cô cảm giác không khí trở nên loãng đi khiến cô hít thở không thông. Trong lúc đầu óc cô nhất thời không tỉnh táo lại hiện lên khoảng thời gian cô ở cổ trấn. Sự dịu dàng của người đàn ông và sự chăm sóc ân cần dành cho cô.
“Vợ à?”
“Vợ ~~!”
Mặt của cô tái nhợt. Chồng cô lo lắng ôm cô từ bồn tắm lên. cô có thể ngửi được thoang thoảng mùi rượu vang đỏ trên người anh. Anh ta bị hành động của cô dọa đến sợ mất hồn. Anh lấy khăn tắm bọc người cô lại, ôm cô kiểu công chúa ra khỏi nhà tắm.
“Bà xã à, ông xã nghỉ làm giám đốc được không?”
Anh rất có tâm với nghề. Mấy năm nay anh không ngừng tiến lên phía trước. Thời gian anh dành cho cô rất ít, anh cũng thường xuyên phớt lờ cô: “Chồng… Khụ… Đừng…” Cô khó chịu mở miệng: “Chồng… Năm nay muốn… thăng chức lên phó tổng. Nếu chồng từ bỏ chức giám đốc này, những nỗ lực mấy năm qua không phải đều rất uổng phí sao.”
“Chỉ là…”
Cô nhìn anh. Đôi mắt ửng hồng lạ thường. Ngón tay trắng bệch xoa bờ môi của anh: “Vợ đói bụng. Vợ muốn ăn mì trứng trộn hành của chồng cơ.”
“Được, để ông xã làm cho bà xã ăn nha.”
“Dạ!”
Chồng cô đặt cô lên trên giường. Sau đó anh đi vào phòng bếp. Cô nhìn bóng dáng gầy yếu của anh giống với bóng dáng đó trong kí ức của cô.
Tại sao cô với anh lại ở bên cạnh nhau?
Bóng dáng của anh rất giống với bóng dáng của người đàn ông đã cứu cô vào mùa hè năm ấy. Cô không kiềm chế được mà đồng ý sự theo đuổi của anh. Cũng thuận lý thành chương mà kết hôn với anh.
Mùi hành thơm ngào ngạt bay ra từ trong phòng bếp. Cô mặc váy ngủ, để chân trần và bước ra ngoài.