Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 58

Cảm thán như vậy thôi chứ trong tâm Lý Mộ Phong cũng rất hài lòng với chuyện này, hắn thật sự không muốn bị đám ngựa đực cùng loài này trân trọng yêu thương, thậm chí là đem hắn trở thành báu vật ngậm trong miệng sợ tan.

Nhưng mà Lý Mộ Phong cũng rất thấu hiểu cho các võ đồ Hàn gia này, dù sao thì tính tình Hàn Ân cực phẩm như vậy, mấy ai có thể chịu được mà đem hắn xếp trong danh sách thê tử tương lai chứ.

Chỉ là... làm bọn họ thất vọng rồi, trong người hắn có rất nhiều Phục Linh Đan*, thậm chí vì sợ không kịp thời sử dụng mà hắn đã dùng nguyên lực bao bọc lấy đan dược, đặt trong lưỡi mình. Sử dụng đan dược phục hồi cũng không phải là gian lận, trong quy tắc trên võ đài hoàn toàn không cấm điều này, vì vậy hắn cũng không có băn khoăn gì.

Thật ra lúc đầu Lý Mộ Phong định khi bản thân mất sức thì đem ra trước mặt mọi người dùng, chỉ trong nháy mắt hắn liền khôi phục sức lực khiến cho đám người kia mừng hụt, ít nhất vẻ mặt của Hàn Diệp lúc đó sẽ không đơn giản là như trẻ em sơ sinh* nữa rồi.

Nhưng sau một lúc cẩn thận quan sát vẻ mặt Hàn Diệp , hắn lại thu ý tưởng này vào. Tuy rằng sảng thì có sảng, nhưng theo đó cũng sẽ bại lộ con bài chủ chốt này. Lý Mộ Phong trong lòng rất nghi ngờ, Hàn Diệp có mục đích không tầm thường, ít nhất đằng sau trận giao đấu này tồn tại một âm mưu nào đó.

Lý Mộ Phong cảm thấy bản thân bây giờ rất giống Tào Tháo, đều đa nghi, thậm chí là có chút trông gà hoá cuốc. Nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh, hắn sẽ không bao giờ khi đã dáy lên nghi ngờ mà còn đâm đầu vào xem. Tìm chết ư... hắn xin rút!

Xoay người một cái, Hàn Ân dùng tư thế phóng khoáng lại không kém phần lịch thiệp đá thẳng vào ngực đối thủ, vụt rầm một tiếng xé gió. Đối thủ của hắn đã bị đá bay xuống khỏi võ đài, thậm chí còn bị va đập vào đất mà lăn vài vòng. Máu tươi từ miệng hộc ra, tên đó miễn cưỡng chống đỡ thân mình đứng dậy, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và tiếc nuối bị người ta đỡ đi.

Nhìn thảm trạng của người này, tất cả mọi người ở đây lại không chút run sợ thay vào đó kích động không thôi, bởi vì bọn họ đã nhìn ra được, Hàn Ân thực sự yếu sức rồi. Chẳng ai vì hắn mà cảm thấy bất công cả, cho dù là một đám võ giả rõ ràng tu vi vượt xa hắn nhưng vẫn muốn tiến lên khiêu chiến, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy mất mặt một chút nào. Bởi vì bọn họ đã rõ, từ khi bản thân gửi thư thách đấu cho Hàn Ân, thì đã rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc... và trận đấu này, chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.

Nhưng trái ngược với đám người kia, Hàn Diệp đã dần trở nên mất kiên nhẫn, hắn phất tay gọi một tên người hầu thân cận vào nói:

" Thông báo cho mấy tên võ đồ có tu vi từ luyện khí tầng tám đến luyện khí tầng chín, tất cả đều không được phép ứng chiến mà phải bỏ cuộc. Nói với bọn họ nếu ai làm theo thì ta sẽ đền bù thích đáng cho, đi nhanh lên."

Người hầu trông thấy thái độ mất kiên nhẫn của Hàn Diệp thì lập tức nhanh thoăn thoắt chạy đi thông báo, không ngờ lại có không ít người ngay lập tức đồng ý. Vốn dĩ bọn họ không ngu, nếu không phải tình thế bắt buộc chỉ còn lại một con đường duy nhất thì bọn họ cũng không chọn đánh với Hàn Ân. Cái giá phải trả quá lớn khi đắt tội Hàn Ân, Hàn Diệp đột nhiên lại đưa ra cho họ một con đường tốt hơn, chả ai ngu mà không nhảy vào cả.

Cứ thế Hàn Ân liên tiếp bộc xăm cũng không gặp phải đối thủ, hầu hết đều trốn đi hoặc giả câm giả điếc. Hắn thì không sao cả, cứ thong thả một chút rồi bốc tiếp đến võ giả luyện khí tầng chín trung kỳ.

Một hơi vượt lên chiến đấu với người tu vi cao như vậy, Hàn Ân tất nhiên sẽ không giữ thái độ khinh thường nữa. Hắn từ trong túi trữ vật lấy ra Lục Ly, chính là Thanh kiếm được làm từ Thanh Linh Thạch hắn mua ở Linh Bảo Các trước đó.

Võ học của Hàn Ân không đa dạng nhưng tất cả đều là hàng hiếm, tựa như Cốt Nhục Quyền, Phượng Ảnh, Khi Tức, Nộ Hoả Bạo Long hay Nhu Ảnh Cước. Ngoài ra hắn còn có một kiếm kỹ cơ bản là Mai Hoa Kiếm và Phượng Linh Tê.

Mai hoa kiếm lấy mộc làm chuẩn, nhẹ nhàng dịu dàng nhưng không kém phần linh hoạt, là điển hình của việc lấy nhu thắng cương, rất thích hợp với song nhi. Mà Phương Linh Tê lại táo bạo mạnh mẽ, dứt khoát sắt bén, lấy hoả làm chuẩn, dùng bạo đánh bạo, cứng đối cứng thích hợp cho người chủ tu hoả linh căn.

Mà nguyên chủ tính tình kiêu ngạo táo bạo, lại chủ tu hoả nên thập phần không thích hợp với Mai Hoa Kiếm, vì vậy hắn hầu hết đều sẽ luyện tập Phương Linh Tê. Nhưng Lý Mộ Phong lại không phải nguyên chủ, từ khi hắn mua Lục Ly, hắn đã suy nghĩ đến việc tu luyện kiếm kỹ này rồi. Hắn cẩn trọng, đa nghi lại không thích gϊếŧ chóc vả lại so với Phượng Linh Tê, rõ ràng Mai Hoa Kiếm thích hợp với Cốt Nhục Quyền của Hàn Ân hơn, vì cả hai đều thiên về lấy sự mềm dẻo, nhu cương của cơ thể làm gốc.

Chính vì thế nên mấy tháng nay hắn đều tu tập Mai Hoa Kiếm thay vì Phượng Linh Tê, vốn không biết phải giải thích làm sao cho rõ việc mình đột nhiên chuyển qua tu luyện kiếm kỹ khác. Nhưng cảm ngộ lại đến, mang cho hắn nhiều món quà công dụng cũng như là cái cột vững chắc bồi nồi cho hắn. Thế nên hắn càng thêm yên tâm trong việc tu tập Mai Hoa Kiếm pháp này.

Đối thủ lần này cũng không phải là ăn chay, vừa lên sân chào hỏi đã tiến vào thủ thế. Hắn đã quan sát Hàn Ân rất kỹ rồi, và đồng thời hắn cũng nhận ra một điều. Hàn Ân tuy đánh rất lâu rồi nhưng lại hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi, thậm chí kình khí còn rất sung mãn. Hắn là một nửa thể tu, tất nhiên có thể nhận ra được trong cơ thể Hàn Ân chứa đựng một lượng lực lượng xung mãn, dù cho bên ngoài hắn có thể hiện sự mệt mỏi hay trán đã lấm tấm mồ hôi. Vị thể tu này cũng không tin hắn đang mệt...

Hắn hoàn toàn không có một chút gì là coi kinh Hàn Ân tu vi không bằng mình, ngược lại còn muốn dốc hết toàn lực để đấu. Trong tu luyện chiến đấu, linh cảm là thứ không thể coi khinh, nhất là khi linh cảm hắn tăng lên mãnh liệt từ lúc Hàn Ân đem kiếm lấy ra.

" Bạo Hoả Quyền! "

Rống to một tiếng, Lý Mộ Phong híp mắt nhìn con hổ rực lửa hung ác lao về phía mình, như thế muốn dùng hàm răng to khỏe kia nhai nát hắn.

Truyền lực xuống chân, thân ảnh hắn trong chốc lát trở nên mờ nhạt rồi biến mất.

Hàn Điền trừng mắt nhìn nơi Hàn Ân vừa đứng bị chiêu thức của hắn đập lõm xuống, không phải là tàng hình, tàng hình sẽ không bị Bạo Hoả Quyền xuyên qua.

Nhưng mà...

Chưa kịp ngẫm xong, hắn đã cảm nhận được sau lưng mình có gì đó, một cảm giác nguy cơ ập đến. Cơ bắp trên người lập tức nổi lên, Hàn Điền gầm một tiếng lăn về phía trước tránh đi, chỉ nghe thấy một âm thanh gió rít chói tai, chỗ hắn đứng lúc nãy bị đập cho vỡ vụn cả gạch.

Quả nhiên là không nên cứng chọi cứng... Hàn Điền trầm mặc nghĩ.

" Nộ Hoả Bạo Long quyền há."

Hàn Ân nhẹ nhàng phun ra một chữ, ánh mắt nhìn Hàn Điền trở nên sáng rực.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Lý Mộ Phong cảm thấy mình không nhịn được nữa rồi.

Tay cầm chặc Lục Ly, Hàn Ân bắt đầu truyền kình khí vào trong, trong đầu nháy mắt lại hồi tưởng đến kiếm chiêu. Mai Hoa Kiếm pháp, người cầm kiếm tựa như cây Mai vàng trên đất đắt địa, kiếm khí mềm nhẹ lại sắc xảo, tựa như một trong hàng vạn cánh mai theo gió đong đưa rơi xuống đất.

Thật ra mùa xuân khi đứng dưới cành mai vàng, khung cảnh đó rất đẹp và mĩ lệ khôn xiết.

Kiếm xanh nhẹ xoay, cổ tay Lý Mộ Phong gập lại theo tư thế sát thủ, thân ảnh thon gầy lại hoa lệ xoay tròn. Xung quanh mọi người chỉ thấy, trên võ đài đột nhiên xuất hiện hương mai thơm ngát, hàng vạn cánh mai vàng tựa mưa xuân rải rác rơi xuống. Một khung cảnh trán lệ nhưng lại hoà hợp đến kì lạ.

Kiếm chiêu rơi xuống, Hàn Điền rõ ràng đã cảm nhận được nguy cơ, sớm đã thủ thế phòng thủ khi Hàn Ân bắt đầu ra chiêu. Nhưng kiếm khí nhìn thì mỏng manh nhẹ nhàng kia khi tiếp xuống người hắn lại như thác nước đổ xuống, cánh mai có thể bị đè ép rồi chìm xuống, nhưng cũng sẽ sớm nổi lên lại. Chỉ có hắn là bị đè nén đến không thở nổi, Hàn Điền bị đánh văng ra góc võ đài, trong miệng cũng tứa lên mùi tanh ngọt lệnh người sợ hãi.

Là do hắn do dự muốn thử một chút lại chậm chạp không ra tuyệt chiêu nên bây giờ tình cảnh mới trở nên như vậy. Hàn Ân ra tay trước, hắn cũng đã bị thương, chỉ sợ là tuyệt chiêu có đánh ra cũng không đạt được sức mạnh lúc toàn thịnh... Nhưng Hàn Điền cũng không từ bỏ, đã đi đến đây rồi thì phải đánh một trận ra trò.

Đứng lên phun ra ngụm nước miếng chứa máu trong miệng, Hàn Điền bắt đầu kết thủ ấn. Hắn là tam linh căn, cũng chủ tu hoả như Hàn Ân, nhưng tuyệt chiêu của hắn lại là thủy linh căn. Cũng không phải là do hắn muốn đi ngược đời, nhưng võ kỹ không phải thứ hắn muốn là có, tuyệt kĩ này đến với hắn chẳng qua là do một lần tình cờ trùng hợp mà thôi.

" Thủy Nhuận Thiên Tiễn . "

Một trận gió ập đến, Hàn Ân chỉ cảm thấy xung quanh mình đột nhiên trở nên lạnh đi, ngước mắt lên nhìn thì mới thấy, trên đầu Hàn Điền đã xuất hiện khoảng một trăm mùi tên nước nhắm thẳng vào hắn. Rõ ràng là làm bằng nước nhưng lại cho Hàn Ân cảm giác rét lạnh nguy hiểm hơn thôi, võ kỹ này chẳng qua chỉ là loại trung, thật ra Hàn Ân cũng có vài bộ nhưng hắn không tu tập. Chẳng qua cho dù có là loại trung thì khi vận dụng trong chiến đấu vẫn rất mang tính sát thương.

Lý Mộ Phong nhíu mày, hắn không thể lại sử dụng Khi Tức được, nhược điểm của khi tức là gió và nước. Nếu giờ sử dụng thì rất có thể sẽ bị thương.

Vốn định sự dụng Mai Hoa Kiếm pháp và Nhu Ảnh Cước kết hợp với nhau để đánh. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ mới cảm ngộ được một tháng, trong lúc này sử dụng Mai Hoa Kiếm không thích hợp.

Lý Mộ Phong nhắm mắt lại, từ trong tử phủ bắt đầu truyền ra một dòng chất lỏng nóng, tuy không tới mức làm tổn thương kinh mạch nhưng vẫn có thể làm người ta ngay lập tức nhận ra, đây là hoả linh khí. Hoả khí từ kinh mạch thông qua tay Hàn Ân truyền đến Lục Ly, vốn là kiếm thuộc tính ôn hòa, lúc đầu Lục Ly không thích ứng lắm, nhưng sau đó rất nhanh lưỡi kiếm đã được nhuộm đỏ lên.

Mưa tên rơi xuống, Hàn Ân không chọn cách tránh đi mà bắt đầu dùng kiếm chém gãy nó. Bước chân thoăn thoắt, đường kiếm đi đến đâu tàn ảnh rực đỏ đến đấy, linh hoạt lại mạnh mẽ tựa như một điệu múa tế thần. Mà Hàn Ân chính là con phượng hoàng kiêu ngạo đẹp đẽ lại cao quý đang bay lượn trên đất.

----------------

----------------

• Phục Linh Đan: xuất hiện ở chương 49.

• Như trẻ em sơ sinh: mấy đứa con nít mới sinh mặt đứa nào cũng nhăn nheo như đ.í.t khỉ ý, nói chung là xấu quắt (⁠T⁠T⁠).