Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 57

Có thắng được hay không?

Hàn Lễ không biết, hắn chỉ biết đây là cơ hội giúp hắn đổi đời. Chẳng phải Hàn Ân đang bị trọng thương hay sao, cho dù có chênh lệch cả một đại cập bậc nhưng hắn vẫn có niềm tin, chỉ cần mình dám liều mạng, nhất định sẽ có hồi báo.

Có câu vua thua thằng liều, hắn không tin một người có thân phận, có địa vị như Hàn Ân sẽ chịu liều mạng với một tên vô danh như hắn. Chỉ cần Hàn Ân có một tia kiêng dè thôi thì hắn nhất định sẽ thắng. Hàn Lễ trong lòng mỹ tư tư* nghĩ, nhưng hắn lại không dám thật sự coi khinh Hàn Ân.

Lão hổ bị thương cũng là lão hổ chứ nó không thể biến thành mèo nhà được. Mang theo tâm trạng kích động cũng như sự sự phòng bị, tiếng hô bắt đầu vừa kết thúc. Hắn liên vận công, dùng bộ cước nhanh chóng tiếp cận Hàn Ân, vừa nhìn liền biết hắn muốn dùng quyền chủ động để trung hòa chênh lệch cấp bậc.

Bất quá cước bộ của Hàn Lễ có tinh vi đến mấy, trong mắt Hàn Ân lại chậm đến bất thường, thậm chí hắn còn có cảm giác nếu bản thân tùy ý đánh ra một chưởng thì cũng đủ đánh cho Hàn Lễ hộc máu trọng thương rồi. Mày hắn hơi nhíu lại, chênh lệch sức mạnh quá lớn, đây là điều hắn không hề muốn. Hắn đã mất công thiết kế ra công cuộc này, tất cả đều là vì thông qua những võ đồ Hàn gia để rèn luyện kinh nghiệm, thứ hắn để ý là kỹ năng giao đấu của Hàn Lễ chứ không phải là việc chiến thắng hắn dễ dàng nhờ vào áp đảo sức mạnh.

Nhìn Hàn Lễ đang đánh tới, Hàn Ân không dấu vết vận công, cưỡng chế đè ép tu vi mình xuống luyện khí tầng bảy trung kỳ. Nếu như không phải hắn đang mặc Diễm Nguyệt Y có thể che giấu được tu vi, chắc chắn mọi người xung quanh sẽ nhìn thấy một màn kỳ dị, rằng tu vi Hàn Ân đột nhiên tuột xuống một cách chớp nhoáng trong khi đang chiến đấu.

Cho dù là đang trọng thương, với sự kiêu ngạo của mình, nguyên chủ chắc chắn sẽ không dùng vũ khí với người có tu vi thấp hơn mình như Hàn Lễ, huống chi trọng thương còn là chuyện thật giả chưa biết.

Đương nhiên Lý Mộ Phong bây giờ cũng tay không đánh nhau... Khác với khi chiến đấu với Hàn Thiệu, khi đó cả hai đều không dùng bất cứ chiêu thức hay phép thuật, thần công gì, chỉ dùng nɧu͙© ɖu͙© và khí kình, kỹ thuật để chiến đấu với nhau, là thuần luyện tập. Mà Hàn Lễ thì khác, vừa bắt đầu hắn đã sử dụng bộ pháp, sau đó lại sử dụng võ kỹ. Tuy rằng hắn thuộc tầng đáy trong các võ đồ Hàn gia, không có phụ mẫu hay vị thế trong gia tộc cao, nhưng dù sao hắn cũng là người Hàn gia, tất nhiên có tư cách bước vào thư các*, và đương nhiên sẽ sở hữu được võ kỹ công pháp.

Hàn Ân lách mình tránh đi võ kỹ Nộ Long Cước của Hàn Lễ, bây giờ đã trôi qua năm phút rồi, hắn đánh một lúc cũng bắt đầu chán. Nhưng Lý Mộ Phong cũng không ngay lập tức kết thúc trận đấu mà lại cùng đối thủ tiếp tục quấn lấy trong sáu phút nữa, cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy kiên nhẫn của Hàn Diệp thì mới dừng lại.

Tới khi trận đấu kết thúc, Hàn Lễ có chút sững sờ.

Cuối cùng cũng không thành công, hắn đã liều mạng, thậm chí còn không tiếc phản phệ lẫn dùng ám chiêu nhưng vẫn không thắng. Thẫn thờ bước xuống võ đài, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý của Hàn Thiệu. Từ khi hắn nổi lên cái tâm tư đê tiện muốn lợi dụng dẫm đạp người thất thế để bước lên, hắn liền xong rồi.

Trận đấu cũng không vì Hàn Lễ thất bại tinh thần sa sút mà dừng lại, Lý Mộ Phong vẫn tiếp tục rút thăm. Sau đó lại đè ép tu vi, dùng đối thủ để rèn luyện. Hầu hết các võ đồ Hàn gia ở tầng chót đều đã từng đi rèn luyện ngoài thực tế, nhưng dù sao cũng là người Hàn gia, tất nhiên sẽ không hỗn loạn đến mức liều sống liều chết như tán tu. Vì vậy kinh nghiệm chiến đấu của tầng chót tuy hơn một người không có cơ sở như Lý Mộ Phong nhưng lại không chênh lệch với những võ đồ khác cho lắm. Vì vậy Lý Mộ Phong rất yên tâm trong việc đè nén lại tu vi.

Bất quá cho dù là ai đi nữa, hắn mặc cho có quen thuộc cách chiến đấu hay chắc chắn bản thân có thể chiến thắng người đó trong kỹ thuật thì cũng sẽ không vội vàng kết thúc trận đấu mà chuyển qua trận khác, hầu như cứ mỗi một người hắn đều sẽ cộng thêm năm mười phút rồi mới kết thúc.

Vì vậy thời gian cũng dần dài ra đến tối muộn, lúc này Lý Mộ Phong đã đánh tới luyện khí tầng tám sơ kỳ rồi.

Trong sân ai ai cũng đã nghe tin Hàn Ân bị trọng thương, phần lớn mọi người đều mang mục đích xem kịch mà đến hoặc nội tâm tồn tại hi vọng may mắn mà đến. Khi thấy Hàn Ân liên tục thắng mà nói, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cũng không quá ngoài ý muốn. Dù sao cũng là chênh lệch cấp bậc tu vi, dù lớn hay nhỏ thì cũng là chênh lệch, lại thêm với thân phận của Hàn Ân, sao có thể không có pháp bảo bảo bối phòng thân được. Hắn đã có lời nói cuồng vọng như vậy, nếu không chắc chắn sao có thể thốt ra được. Thậm chí mà nói, nếu hắn thật sự thua ở những trận đấu đầu thì quá vi diệu rồi...

Nhưng mà trận đấu này là khác, đây là trận đấu cùng cấp bậc, thậm chí đối thủ còn có khả năng đã đột phá nhiều năm rồi. Đây chính là cơ hội để kiểm tra xem Hàn Ân có thật sự trọng thương hay không.

Hàn Ân cũng không phụ lòng bọn họ, thật sự bốc ra một đối thủ đã đột phá được năm năm. Nhìn đối thủ trên người toát lên hơi thở tự tin lẫn nắm chắc, trong lòng Lý Mộ Phong không chút dao động vì bị coi thường. Hắn còn đang suy tư về những đối thủ tiếp theo, tất cả đều trên tu vi của nguyên chủ, đó cũng đồng nghĩa với việc kinh nghiệm của nguyên chủ đã mất đi tác dụng. Dù sao cẩn trọng đã thành thói quen, Lý Mộ Phong đột nhiên có chút lo lắng, thậm chí còn hơi nghi ngờ đối thủ Hàn Diệp chuẩn bị cho mình chắc chắn sẽ có gì đó mờ ám, nếu hắn không thành công rèn luyện kinh nghiệm bay lên thì nguy cơ nguy hại đến tính mạng sẽ chiếm đến 99,8% mất.

Dù có chênh lệch thì cũng sẽ không chênh lệch đến bao nhiêu, đây chính là con số nguy hiểm, hắn cần kéo dài thời gian, như vậy mới có thể chắc chắn toàn thân rút lui được.

Nhìn về phía Hàn Diệp đang vui vẻ xem trò vui, điệu bộ bản thân nắm chắc phần thắng trong tay, đôi mắt Hàn Ân loé lên tia dị sắc âm trầm, trong lòng điểm điểm nghi vấn. Bất quá hắn cũng không thể hiện ra ngoài, vẫn nghiêm túc cùng võ giả tầng tám kia đánh lên.

Lần này hắn đánh phà lệ lâu, cũng làm cho một số người trong tâm nhấc lên gợn sóng. Có người hi vọng, có người vui vẻ, vui sướиɠ khi người gặp hoạ và đương nhiên cũng có người lo lắng hốt hoảng.

Lý Mộ Phong càng đánh càng cố gắng hấp thu, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân giống bọt biển, trừ khi đến giới hạn, nếu không sẽ không ngừng hút nước.

Ngậm nước trong người, hắn cứ giữ nguyên trạng thái như vậy mà đánh tiếp đến hai trận sau, đến lúc này mọi người mới mộng bức nhận ra. Hàn Ân không chỉ tu vi không bị sụt giảm mà còn có thể vượt cấp khiêu chiến... Không ít người đã vì điều này mà đổ hết mồ hôi hột, thầm hối hận bản thân mình ngu ngốc, không kiềm chế được mà muốn xem trò vui/ trèo lên cành cao. Bây giờ thì hay rồi, chắc chắn bọn họ đã đắc tội Hàn Ân, thậm chí có khi còn xui xẻo bị hắn để ý mà bị trả thù đầu tiên.

Nhưng không phải ai cũng sẽ tồn tại sự hối hận, Hàn Diệp kể từ trận chiến thắng cùng cấp đầu tiên của Hàn Ân thì sắc mặt đã trở nên khó coi, thậm chí là cực đại âm u. Hắn trong lòng vẹn vẹo thầm nghĩ tại sao tên tiện nhân đó lại không thật sự bị trọng thương đi, như vậy không phải bớt phiền hơn không.

Tay nắm chặt lại đến đổ máu, mắt Hàn Diệp trở nên xung huyết, ánh mắt nhìn Hàn Ân cũng trở nên đầy sát ý, ác ý tựa rắn độc. Như thể chỉ cần có cơ hội liền lao tới cắn xé Hàn Ân.

Tên đã lên cung, không thể không bắn*!

Bất quá, nếu cứ tiếp tục như vậy, Hàn Ân cũng sẽ không thể chiến thắng được những người phía sau, chênh lệch lớn như vậy. Việc hắn cần làm chỉ là chờ mà thôi...

Đúng như Hàn Diệp đã nghĩ, ít nhất mặc ngoài là vậy, Hàn Ân càng đánh càng thể hiện bản thân đang quá sức. Nhưng thật ra cũng không phải vì hắn cố ý thể hiện hay gì, nhưng con người ai mà không mắc sai lầm. Nhất là thể loại nhược văn như Lý Mộ Phong, trước đó không bị nhìn ra là do hắn hoàn toàn áp đảo đối phương về mọi mặt từ cơ thể đến tu vi. Nhưng cũng như leo núi, càng lên cao sức cản càng lớn, những võ đồ phía sau tu vi không cách hắn quá xa. Lại thêm một thân kinh bách chiến*, tất nhiên Lý Mộ Phong đôi khi sẽ vì bở ngỡ hoặc bị hoa chiêu lừa gạt mà mắt sai lầm.

Cũng vì đó mà dần bị mọi người hiểu lầm thành hắn đang dần đuối sức đi.

Nhìn những ánh mắt nóng lòng muốn tranh công của đám người dưới kia. Trong lòng Lý Mộ Phong nhịn không được cảm thán... đúng là gia tộc của pháo hôi, hoàn toàn không tồn tại bất cứ tính từ nào như trung thực, đoàn kết, tương thân tương ái,... Bọn họ hoàn toàn không để tâm đến việc bản thân đang liên hợp lại ức hϊếp một song nhi, là một phái yếu cần được bảo vệ, thậm chí còn vì bản thân có được cơ hội dẫm thềm thượng vị mà phấn khích tranh giành.

----------------

----------------

• Mỹ tư tư: tâm trạng tốt.

• Thư các: giống với thư viện.

• Tên đã lên cung, không thể không bắn: thành ngữ nổi tiếng Trung Quốc do Tào Tháo nói, dùng để nhắc nhở người đời một đạo lý: Sự việc đã đến lúc thì không thể không làm, cũng như lời nói đã tới thời điểm cần dùng thì không thể không nói ra.

• Thân kinh bách chiến: Thân trải qua trăm trận đánh.