Mất một khoảng thời gian để đựng lại võ đài và mời võ sư đến làm trọng tài.
Trên võ đài cao hơn mặt đất chừng một mét rưỡi hình chữ nhật, Hàn Ân mặc một thân y phục đỏ, tóc đen như thác chảy dài trên lưng. Tua rua từ dây buộc tóc bị gió thổi cho phấp phới, hắn đứng ở một góc phía Đông đưa mình vào cột, hai tay ôm ngực trông rất thảnh thơi, như thể không để chuyện cá cược tỉ thí này vào mắt vậy.
Kẻ thù nhìn nhau là đỏ mắt toét lửa, Hàn Diệp bây giờ nhìn đâu cũng thấy Hàn Ân đang trang bức, ngoài mặt không để ý nhưng sâu trong lòng chắc chắn là đang rất sợ hãi, hắn cười lạnh một tiếng, nóng lòng muốn cho Hàn Ân ra bã.
" Hàn Ân biểu đệ, nếu như tất cả đã chuẩn bị xong thì chúng ta bắt đầu luôn nhé."
Hàn Diệp hấp tấp nói, trên mặt tỏ rõ sự nóng lòng muốn biết của mình.
Nhưng Hàn Ân lại chẳng bao giờ cho hắn được toại nguyện cả, hắn từ từ đứng dậy, bước tới giữa võ đài. Vẫn bộ dáng cà lơ phất phơ đầy ngạo mạn đó mà cười nói:
" Biểu huynh không cần gấp, tỉ thí lúc nào mà chẳng được, trước đó ta còn rất nhiều việc cần làm nha."
Hàn Diệp nghe hắn nói vậy nháy mắt trầm mặt xuống, trên người toả ra nồng nặc sự bất mãn, như thể sẽ không đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào mà Hàn Ân đưa ra nữa.
Tất nhiên Hàn Ân cũng nhìn ra được điều này nhưng hắn lại vờ như không thấy, tiếp tục nói:
" Trước khi huynh đến đây thách đấu thì ta đã nhận được rất nhiều thư thách đấu khác, đều là võ đồ trong tộc của ta. Có lẽ bọn họ cũng giống như huynh, dùng cách này để giúp ta chứng thực tin đồn là thật hay giả. "
" Tấm lòng đồng tâm của người đồng tộc to lớn như vậy, có trời mới biết ta đã cảm động đến nhường nào. Nếu bây giờ ta lập tức tỉ thí với huynh, một người đến sau vạn người, như vậy thì có quá bất công hay không? Có quá phụ tấm lòng của các tộc nhân đành cho ta hay không đây?"
Nói rồi Hàn Ân phất phất tay, lập tức Châu nhi liền nhanh nhẹn chạy lên võ đài, trên tay hắn còn nâng một cái khay gỗ sáng bóng. Hàn Ân từ trên mặt khay lấy lên một sấp thư tín màu nâu nhạt, đây là thư thách đấu hắn nhận được trong suốt những ngày qua. Hắn dàn sấp thư ra như một chiếc quạt giấy, cổ tay phất lên phất xuống như đang quạt mát, nghiêng đầu hóm hĩnh nói:
" Như vậy đi, nếu biểu huynh đã ra tiền làm ta ra tay rồi thì cũng coi như đó là tiền trả luôn một thể cho mọi người đi. Tính ta nếu đã không làm thì thôi, một khi đã làm thì phải làm cho trót. Bây giờ chúng ta thi đấu luôn một lượt đi, trên đây tổng cộng có một trăm lẻ bảy người, được chia ra làm nhiều nhóm. Luyện khí tầng 7 sơ kỳ có bốn mười ba người, trung kỳ hai bảy, hậu kỳ mười, đỉnh phong ba. Luyện khí tầng 8 trung kỳ hai, đỉnh phong năm và luyện khí tầng 9 sở kỳ mười một, trung kỳ ba, hậu kỳ một và đỉnh phong hai. "
" Bây giờ ta sẽ từ trong này, mỗi cấp bậc rút ra hai người. Rồi sau đó chúng ta tỉ thí một chút, để xem các võ đồ trong gia tộc của Hàn gia ta tu luyện như thế nào. Cứ xem như đây là một loại giao lưu đi."
Kiêu ngạo, quá mức kiêu ngạo!!!
Tất cả mọi người xung quanh võ đài đều dùng ánh mắt như nhìn người điên để nhìn Hàn Ân.
Trong mắt mọi người bây giờ, Hàn Ân chẳng khác nào là bị bức ép cho bị điên rồi. Kẻ hèn chẳng qua chỉ là luyện khí tầng tám sơ kỳ, đấu với những người tu vi thấp hơn thì không sao, nhưng luyện khí tầng tám trung kỳ rồi luyện khí tầng chín,... hắn làm sao có thể đánh lại? Đây chính là chênh lệch cấp bậc tuyệt đối, cho dù là Hàn Ân thân mang nhiều bảo bối, pháp khí đi chăng nữa thì đâu thể cứ nói vượt cấp khiêu chiến là được.
Si tâm vọng tưởng*, si tâm vọng tưởng!!!
Luyện khí tầng tám sơ kì! Đúng vậy, bây giờ trong mắt tất cả những người ở đây, Hàn Ân chỉ mới là luyện khí tầng tám mà thôi. Chuyện hắn thăng cấp quá chóng vánh, lại thêm gần một tháng ngâm mình trong tu luyện, đến bây giờ mới xuất đầu thì làm sao lại có thông tin về hắn truyền ra được.
Tuy nói xung quanh Hàn Ân luôn tồn tại những con ruồi, con muỗi gián điệp của các gia tộc khác. Nhưng ai sẽ lại phái người có tu vi cao đi giám sát một đứa trẻ chưa lớn, chưa phát triển được chứ, bộ bọn họ dư thừa nhân lực đến mức vậy hay sao? ... tất nhiên đáp án là không rồi!
Mà cho dù có người nhận ra đi nữa, thì mối quan hệ giữa các gia tộc, tộc nhân hay con người với nhau, bọn họ đều chưa đủ thân quen để trao đổi tin tức này cho người khác đâu.
Lý Mộ Phong chính vì nghĩ đến điều này, nên từ khi xuất quan đến giờ hắn vẫn luôn mặc bộ đồ Diễm Nguyệt Y* mà Liễu Tịch Vân đưa cho mình trước đó. Hắn đây là cố tình khiến mọi người hiểu lầm càng sâu. Dị khúc đồng công*, đâu phải chỉ có mình Hàn Diệp là muốn đánh nhau đâu...
( * mục đích khác nhau nhưng hành động tương tự).
Có vẻ hành động của hắn quá mức kỳ lạ, không theo một quy luật tự nhiên nào, tuy khác người nhưng lại quá bình tĩnh. Điều này khiến Hàn Diệp đâm ra nghi ngờ. Nhưng hắn nghĩ như thế nào thì việc này chỉ đều có hại cho Hàn Ân, tại sao hắn lại phải làm như vậy?
Chưa nói đến đẳng cấp tu vi không cân xứng, chỉ xét đến việc phải liên tục chiến đấu với cả chục người đã rất phí sức rồi. Mang một cơ thể mệt mỏi, nói không chừng còn bị thương để đấu với người của hắn. Còn không bằng trực tiếp giơ tay lên chịu trói, mẹ nó, đến hắn còn cảm thấy việc này não tàn thì Hàn Ân như vậy là có âm mưu gì?
Hàn Diệp thật sâu nhìn Hàn Ân vẫn như cũ tự kiêu tự đắc trên võ đài, trong lòng càng nôn nóng bức rức. Đang lúc hắn muốn hô lên một tiếng không đồng ý, một người ở phía sau hắn đột nhiên nhỏ giọng tự hỏi:
" Hàn Ân hắn đang cố tình câu giờ để đợi người đến cứu à, dù sao đánh với một người cũng mất cả ối thời gian rồi. Kiêu ngạo như vậy, nhất định là cố tình giả vờ. "
" Cũng đúng, chắc chắn hắn sợ bị mất mặt, mất đi cái danh hiệu thiên tài của Hàn gia nên cố tình nói nhen nói cuội thể hiện mình giỏi. Biết đâu trong âm thầm, nhân lúc chúng ta lơ là cảnh giác hắn đã sai người đi cầu cứu Hàn gia chủ rồi cũng nên."
Một người khác cũng lên tiếng tán đồng, cứ như vậy mà lan ra khắp nơi trên sân, đến đám cẩu bằng hữu của Hàn Diệp cũng rì rầm bàn tán, đa phần đều cảm thấy giả thiết này rất tốt. Nếu không có miêu nị, ai sẽ lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ một đám đối thủ luyện khí tầng chín trong khi bản thân chỉ vừa mới đột phá tầng tám chứ.
Hàn Diệp nghe ngóng một lúc, dần dần cũng cảm thấy có lý, cơn nóng vội trong lòng tan biến. Hắn cười lạnh...
Chỉ sợ mưu kế của Hàn Ân phải thất bại rồi, lần này hắn đến không phải là không có chuẩn bị gì. Hắn sớm đã nghe ngóng từ phụ thân của mình, dạo gần đây Hàn gia chủ lẫn mẫu thân của Hàn Ân đều có việc bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để tâm đến những vụ tiểu đánh tiểu nháo như vậy. Mà cho dù có có thì sao, hắn đã sớm vận dụng nguồn lực nhân lực tập trung chặn đi tất cả các phương tiện lẫn đường dây truyền tin rồi, chắc chắn cho dù có là một con ruồi của Hàn Ân cũng không thể bay đến chỗ Hàn Quốc Kiên được. Lần này hành động, phụ thân hắn đã ngầm đồng thuận rồi, thậm chí còn lén lút giúp hắn xử lý phần lớn người cản đường.
Bây giờ Hàn Ân chỉ như chim trong l*иg, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe. Chỉ có thể ngoan ngoãn mà bị hắn hành hạ thôi.
Nếu như ngươi đã muốn tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta!
Hàn Diệp tay cầm quạt trắng, gõ gõ vài cái lên tay, sau đó xoẹt một tiếng mở nó ra, cứ thế quạt quạt. Hắn hướng Hàn Ân, trên mặt treo một nụ cười giả lả, âm thanh nhẹ nhàng thấu hiểu lòng người tựa như một vị biểu ca quan tâm huynh đệ mình thật sự:
" Nếu biểu đệ đã muốn như vậy rồi, ta thân là biểu huynh của đệ sao có thể từ chối được. Vậy cứ nghe theo ý đệ nhé, bây giờ chúng ta bắt đầu được chưa, sắc trời đã không còn sớm nữa rồi."
Hàn Ân trong mắt đầy ý cười nhìn Hàn Diệp, gật đầu tỏ vẻ:
" Tất nhiên là được, để tiếc kiệm thời gian, đệ sẽ bắt đầu giao đấu từ cấp bậc tu vi thấp trước, tránh cho khi gặp đối thủ xứng tầm thì lại mất thời gian của người khác."
Hàn Diệp nghe hắn nói vậy, trong ánh mắt tỏ rõ sự hiểu rõ...
Quả nhiên là thế, Hàn Ân thật sự đang cố câu giờ. Còn mệt cho hắn lo lắng tên tiện nhân này lại nảy ra âm mưu thâm độc gì để trêu đùa mình.
" Được rồi, bắt đầu thôi. Người đầu tiên là..."
Chỉ nghe âm thanh bình tĩnh của Hàn Ân vang lên, hắn nhẹ nhàng từ trong xốc giấy lấy ra một bức thư.
" Hàn Lễ ... "
Ngay lập tức, một người trong đám đông vọt lên trên võ đài, trông bộ dạng có vẻ rất hấp tấp và kích động. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không nhưng hôm Hàn Ân hộc máu kia, Hàn Lễ lại trùng hợp có mặt ở đó, thậm chí còn tận mắt thấy. Vì vậy khi tin đồn truyền ra, hắn ngay lập tức nhận định đó là sự thật, thậm chí còn nảy lên cái ý tưởng muốn lợi dụng việc này, thông qua Hàn Ân đang bị trọng thương mà đạt được sự tán thưởng của các trưởng lão đồng tộc khác.
Nhưng mà cái ý tưởng này quá mức nguy hiểm, mới lúc đầu hắn còn hơi do dự nên đã đi hỏi thử bằng hữu của mình, ai ngờ bạn bè thân ai nấy lo, tên kia trước mặt thì khuyên hắn không nên manh động, quá nguy hiểm. Sau lưng thì lại chạy đi báo cho người khác gửi thư thách đấu, còn không cẩn thận lộ ý tưởng này ra ngoài, làm một đống võ đồ khác học theo.
Lúc Hàn Lễ phát giác ra thì đã muộn, hắn trong lòng thầm hận tên bằng hữu kia chết tiệt, trong lòng khẩn trương muốn chết nhưng vẫn cố muốn chữa ngựa chết thành ngựa sống, liều một phen mà gửi thư thách đấu đi luôn.
Không ngờ vận may lại đến một cách bất ngờ, cái bánh nhân thịt to tướng vậy mà từ trên trời rơi xuống đập vào đầu hắn.
----------------
----------------
• Si tâm vọng tưởng: có nghĩa là sự hi vọng hão huyền, nghĩ đến những gì ngoài tầm với của mình.