Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 67: Xem bệnh.

" Lục đan sư, đây là hoa viên Hàn gia do gia gia của ta đích thân chắm sóc. Tất nhiên sẽ kém đi một phần so với Ngự Hoa Viên nhưng lại có rất nhiều hoa hoa thảo thảo kì lạ, hiếm gặp trong thiên hạ. Nếu không chê, Lục đan sư thật có thể vào ngắm xem."

" Hàn Ân tiểu thiếu gia lại khiêm tốn rồi, ngự hoa viên tuy đẹp nhưng quá nhiều quy tắc rập khuôn, chỉ có hoa cỏ đắt đỏ sang quý mới được phép dưỡng. Thật sự không linh động được như Hàn lão gia dùng tâm huyết trồng ra."

Lục Thiên Thừa vừa lắc đầu cảm thán vừa cười, đôi mắt ánh lên sự thích thú nhìn xung quanh.

Hàn Ân thấy hắn tỏ vẻ thích, mỉm cười nói:

" Quả thật hoa viên nào chỉ cần dùng tâm mà chăm sóc thì đều đẹp cả, vẻ đẹp là riêng biệt không nhất thiết phải hơn thua. Lục đan sư tâm tư trong suốt khiến vãn bối thẹn không bằng. Nếu không, chúng ta cùng nhau dạo dạo một chút."

Lục Thiên Thừa lắc đầu từ chối:

" Như vậy thì không cần, lần này ta tới là để chữa bệnh. Người bị thương quan trọng hơn, chuyện dạo xem thì để sau lại hẳn đến."

" Lục đan sư nói phải, người Hàn gia ta không thích gì chỉ thích ở những nơi rộng rãi thoáng mát. Thành ra diện tích trong phủ hơi rộng, xác thật trong phút chốc không thể thăm khán hết được. Thỉnh Lục đan sư đi theo ta."

Nói rồi Hàn Ân đưa tay về phía trước làm thành một tư thế mời, sau đó liếc mắt ra hiệu cho hạ nhân gần đó. Dẫn đầu hướng về phía y phòng mà đi.

Phòng của Mạc Viễn ở đâu tất nhiên Hàn Ân không biết, nhưng nói hắn dẫn đường cũng không phải thật là dẫn đường. Gia nô Hàn gia nhiều như vậy, tất nhiên không thiếu gì kẻ chuyên phụ trách dẫn đường. Hàn Ân chỉ việc bồi Lục Thiên Thừa cùng đi tới nơi là được.

Là một gia tộc lớn, tuy Hàn gia không phải là gia tộc chuyên về y dược nhưng cũng giống như việc có võ quán võ sư riêng, ở Hàn gia cũng có y quán dùng để phục vụ cho tộc nhân.

Kiến trúc y quán được xây dựng rất vững chắc và rộng lớn, rất thích hợp trong việc chữa trị thương thế và nghỉ dưỡng, ngoài ra ở đây còn có một dãy phòng dành riêng cho các bệnh nhân bị thương cần được quan sát 24/24 giờ.

Vì thân phận đặc biệt, Mạc Viễn được đưa đến phòng bệnh này, là loại phòng Vip ở nơi an tỉnh thích hợp dưỡng thương nhất, thường được dùng cho dòng chính Hàn gia sử dụng.

Khác với sự chăm sóc bằng mặt không bằng lòng ở Mạc gia, Hàn Quốc Kiên nếu đã quyết định đem người về thì chẳng hơi đâu mà ngược đãi. Vì thế hạ nhân Hàn gia cực kỳ kiên dè, cẩn thận chăm sóc Mạc Viễn.

Chẳng qua sự chăm sóc nhất thời này chưa có hiệu quả mấy, ít nhất Lý Mộ Phong cảm thấy hắn gầy yếu hẳn so với lần thấy trước đây. Điều này khiến mày hắn nhịn không được nhíu lại...

Có lẽ vì sống trong cô nhi viện thời gian dài, chứng kiến nhiều đứa nhỏ và bản thân mình không có cái ăn hay điều kiện sống đầy đủ, nên Lý Mộ Phong dù không yêu thích trẻ con nhưng cũng không thích việc nhìn bọn họ bị đầy đọa hành hạ. Mạc Viễn tuổi tác lại chỉ hơn Hàn Ân có một tuổi, hắn năm nay mười ba.

So với nguyên chủ là hùng hài tử được người sủng hư không chịu yêu thích thì đứa trẻ hiểu chuyện mắt phụ mẫu như Mạc Viễn lại khiến Lý Mộ Phong khơi gợi lên sự đồng cảm tương liên, thậm chí là thương xót tiếc thay. Thậm chí trong lòng còn thi thoảng dâng lên cảm xúc khác biệt so với người khác nhiều một chút. Nhưng Lý Mộ Phong bây giờ có quá nhiều việc cần phải bận tâm thành ra phần mềm lòng riêng biệt này hắn lại chưa nhận thấy được.

Lục Thiên Thừa không hổ là y đức như cha, sau khi lấy ra hòm dụng cụ thì lập tức bắt tay vào xem bệnh. Bởi vì Mạc Viễn là nam tử lại đang hôn mê nên quá trình khám cũng không dài dòng hay có điều kiên kị.

Lý Mộ Phong chỉ thấy Lục Thiên Thừa sau khi bắt mạch cho Mạc Viễn xong thì lại bạch mắt hắn ra nhìn một chút, sau đó hình như là vận công gì đó, tay vẫn đặt trên cổ tay Mạc Viễn. Hắn không biết Lục Thiên Thừa đang làm gì nhưng có thể cảm nhận được một luồng khí, đó là năng lượng mà hắn đang điều khiển đi tiếp cận thiếu niên tuấn lãng đang hôn mê kia. Có lẽ vì cảm nhận được sự vô hại và ôn hoà của nguồn lực này, khuôn mặt tái nhợt vốn hơi nhíu của hắn thả lỏng ra không ít, Lý Mộ Phong đoán rằng đây là thứ giúp đan sư hiểu được những ám thương, trọng thương và tình trạng của người bệnh chứ không phải là đơn thuần bắt mạch như hắn tưởng trước đây.

Tầm khoảng thời gian một chén trà trôi qua, linh lực của Lục Thiên Thừa mới từ trên người Mạc Viễn rút xuống, mày hắn nhíu chặt, lắc đầu thở dài nói:

" Sao lại đến mức này được, căn cốt tổn thương, kinh mạch đứt gãy, tu vi toàn phế. Vết thương cũ đã để lâu như vậy còn không lành lặn lại, rốt cuộc là ai đã kiếm phải tên lang băm cho hắn vậy. Ai... Tiếc thay cho một thiếu niên lang tuấn tú."

Hàn Ân nghe hắn nói vậy cũng đi theo nhíu mày, khó có được tò mò hỏi:

" Lục đan sư, tình hình của Mạc công tử không khả quan... Xác thật bị thương rất nặng sao? Vãn bối có chút tò mò, mong Lục đan sư nói rõ một chút."

Lục Thiên Thừa nhìn song nhi trước mặt đôi mắt sáng trong, nghĩ đến hắn là vị hôn thê của bệnh nhân. Mà xác thật là người Hàn gia mời hắn đến xem bệnh, nói ra cho y hiểu không có gì không đúng cả. Hắn gật đầu như xác nhận lời Hàn Ân nói, âm thanh không che giấu sự buồn bực:

" Đúng vậy, tình hình của y bây giờ không mấy tốt. Như ta đã nói phía trước nội thương rất nặng, ngoại thương cũng không được sử lý tốt. Mạc gia là gia tộc lớn, ta thật sự không thể hiểu được đám lang y bọn họ thuê tới sao có thể phế vật như vậy. Ngươi xem, đến dược thoa ngoài da cũng là loại tạp chất kém cỏi làm hại đến một vết thương rách ra lâu như vậy mới lành, còn để lại cả xẹo không lành. "

" Nếu là ta trước tiên gặp được, ta nhất định sẽ cho hắn uống lên một bát Dược Tửu Nhưỡng, trước hết làm tê liệt cảm giác lẫn thoát đi linh khí đan toán loạn trong cơ thể hắn. Sau đó mới băng bó vết thương, từng bước chữa khỏi các vết thương trong ngũ tạng rồi mới đến xương cốt. Như vậy cho dù không thể tu luyện thì vẫn có thể giữ được một thân không bệnh không tật, sức lực khỏe mạnh như người bình thường."

Lý Mộ Phong nghe hắn một hơi miêu tả cách chữa trị liền có chút sốt ruột, dù sao lời từ miệng ra có từ " Nếu " đều là việc không thể vãn hồi hoặc không mấy khả quan, vậy thì cần gì phải dong dài nhắc mãi. Nhưng Hàn Ân tất nhiên sẽ không sốt sắn muốn giúp Mạc Viễn nhanh chóng chữa thương nên hắn cũng không tiện lại hỏi. Chuyển mắt một chút hắn lại nói:

" Dược Tửu Nhưỡng không phải là rượu sao Lục đan sư, cho một người bị thương uống rượu, cho dù là rượu thuốc thì vẫn có sự tổn hại cho cơ thể, tính rượu vốn hư. Phương pháp chữa trị như vậy thật sự bổ ích sao?"

Lục Thiên Thừa nghe hắn hỏi như vậy liền biết hắn chưa nghe đến Dược Tửu Nhưỡng, liền tiện thể giản giải:

" Ngươi có điệu chưa biết, Dược Tửu Nhưỡng này xác thật là rượu nhưng lại là dùng dược liệu đến ủ ra. Tuy có chữ "rượu " nhưng thực chất lại rất ôn hoà với cơ thể, sẽ không kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến các cơ quan bị thương. Mà ta lựa chọn Dược Tửu Nhưỡng chứ không phải các loại rượu thuốc khác là do một tác dụng đặc biệt của nó."

" Trong các thành phần chính dùng để điều chế ra loại rượu này có Xích Tâm Hoả, đây là một loại dược liệu có tính hoả thương được chế tạo thành thuốc mê, ngoài ra nó còn có chút tác dụng làm kinh mạch trong cơ thể tu sĩ mềm mại ra trong chốc lát, thích hợp để tán đi linh khí đang chạy toán loạn trong cơ thể Mạc công tử mà không khiến y chịu quá nhiều thương tổn bằng tán linh phấn hay tán linh đan khác."

" Đặc biệt là Xích Tâm Hoả thuộc loại linh quả tương tự với táo đỏ trong đông y, liền tính không bị thương ăn vào cũng chẳng khác gì ăn linh quả bình thường mà thôi."

Lý Mộ Phong nghe Lục Thiên Thừa giản giải như vậy thì rất ngạc nhiên, cho dù là ở hiện đại hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy có chuyện cho người bị thương nội tạng lẫn thân thể đầy vết thương uống rượu. So với chuyện này thì việc hắn nghe được thông tin người xưa dùng rượu khử trùng vết thương còn đáng tin cậy hơn nhiều. Nhưng đây dù sao cũng là tu chân giới, Lý Mộ Phong nghĩ đến một đống tiên thuật mình nhìn thấy thì không cảm thấy quá mức kì lạ nữa.