Lục Thiên Thừa trời sinh thủy mộc song linh căn, là thiên tài luyện đan sư của Hoàng triều Xích Quỷ quốc. Từ nhỏ đã được bồi dưỡng học tập về dược liệu, sau khi dẫn khí nhập thế thì bước lên con đường đan đạo. Từ đó ngày ngày chìm đắm trong tri thức, vì tất cả thời gian hầu hết đều đổ dồn lên việc luyện đan nên tâm tính lương thiện, trong sạch, ngây thơ. Tính tình tốt bụng thẳng thắng, y đức hơn người.
Mấy năm trước thành công bước lên luyện đan sư cấp ba, sau khi được hoàng thất thả ra ngây lập tức một trận thành danh, danh tiếng lan xa, giá trị con người siêu viễn tu vi.
Chẳng qua tuổi tác lẫn linh cốt đã lớn, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ cơ hội bái nhập môn phái mà bái một vị tán tu từ ngoại vào nước dạo chơi, bây giờ là do Hàn Quốc Kiên dùng nhiều tài nguyên vật chất trao đổi với hoàng thất, mời hắn một lần chữa trị.
Lý Mộ Phong cười cười, thầm than một tiếng một lũ cáo già quỷ quyệt.
Bất quá nếu đã có ý muốn kết giao, hắn tất nhiên phải chuẩn bị tốt một chút. Thường thì loại người như Lục Thiên Thừa sẽ không rất thích đám hoàng khố công tử ăn chơi trác táng nên số lượng người mang theo, thanh thế không cần quá lớn. Nhưng cũng không thể quá thu liễm một thân một mình mà đến, như vậy nhìn qua rất nghèo túng không có thực quyền sẽ dễ dàng bị xem nhẹ, vả lại Lục Thiên Thừa sinh hoạt trong hoàng cung lâu vậy, chắc chắn sẽ quen nhìn kiểu kiêm nhường không kém phần quý khí này hơn.
Khi Hàn Ân đến, Liễu Tịch Vân đang vui vẻ tiếp đón Lục đan sư, trông qua rất hợp ý, chủ khách tẫn hoan đều cười đến thích ý. Nàng mắt thấy Hàn Ân vào, mỉm cười càng thêm xinh đẹp động lòng người. Chỉ chờ hắn theo phép hành lễ liền rất nhanh phất tay ra hiệu cho hắn đến.
Một tay nàng đặt lên vai Hàn Ân, đôi mắt xinh đẹp trìu Lục Thiên Thừa khẽ cười nói:
" Lục đan sư, đây chính là đại nhi tử của ta Hàn Ân, hắn bình thường thích nhất tu luyện. Hôm nay vì nghe tin ngươi đến mà mạo muội đến xem, quả thật thất lễ rồi."
" Không thất lễ không thất lễ, đại công tử không ngại thời giờ đến đây chào ta là coi trọng ta, khiến lòng Lục mỗ thật sự vui sướиɠ."
Người nói đung mạo đoan chính, lại vì hằng năm tiếp xúc với dược liệu ôn hoà, mộc hệ linh tính đầy đủ mà ngũ quan nhu hoà lại, trong rất dễ gần và thân thiết.
Lục Thiên Thừa bây giờ tu vi là Kim Đan sơ kì, cùng Liễu mẫu đồng cấp. Hàn Ân tu vi thấp kém tất nhiên sẽ không thất lễ xen miệng chen ngang, chỉ mỗi khi Liễu Tịch Vân đề cập đến hắn, hắn mới khiêm tốn đáp lễ, tặng cho Lục Thiên Thừa một nụ cười tươi tắn toả sáng.
Lục Thiên Thừa chỉ thấy song nhi trước mặt khí chất kiều quý, ngũ quan thanh tú pha lẫn giữa anh khí nam nhân với cái dịu dàng nhẹ nhàng của song nhi mới lớn. Một thân hồng y tinh sảo diễm lệ nhưng không thô tục, lúc nào trên môi cũng như có như không kiều lên như đang ngâm ngâm cười. Dù không kinh diễm đến mức khiến hắn ngỡ ngàng nhưng nhìn nhiều lại rất thích ý vui mắt, lớn lên chắc chắn sẽ không quá kém cỏi.
Lý Mộ Phong thấy hắn nhìn mình mà không nhíu mày như những người khác, trong lòng không khỏi vui vẻ. Hôm nay hắn không trang điểm, về sau cũng sẽ không cần như vậy nữa. Đây chính là kết quả không ngừng cố gắng suốt mấy tháng qua, tuy chỉ là tiến triển nhỏ nhưng một thời gian sau mọi chuyện sẽ khác thôi.
Dù sao hắn cũng chán cái cảnh phải ngắm yêu nhân qua gương soi mỗi ngày rồi... Đúng vậy, là yêu nhân.
Dung mạo của hắn tuy không đẹp, còn pha trộn giữa cương nhu nam nữ nhưng lại không phải khó xem, chẳng qua là chưa nảy nở hết mà thôi.
Nhưng nguyên chủ không biết là do thẫm mỹ thật sự kém hay gì nhưng chọn phong cách trang điểm rất rất không hợp với dung mạo mình. Muốn nhu mỹ của nữ tử... Không sao, hiện đại nam nhân giả nữ trang không thiếu, đánh vài lớp phấn vào là được cả nhưng nguyên chủ lại say no! Hắn kẻ mắt, son môi tô phấn, giữa mày đôi lúc còn điểm chu sa rất đầy đủ nhưng góc cạnh nam tính lại không được che đi, tương phản quá mạnh khiến sự hài hòa bị bóp méo. Ra đường ai nhìn vào và không nói là nhân yêu?
Sáng nay khi hắn bảo không trang điểm, Châu nhi tất nhiên kinh ngạc nhưng dạo gần đây hắn tâm tình bất định, hành sự khác thường chẳng khác nhập ma. Hắn tất nhiên không dám dò hỏi thắc mắc gì, chỉ quy quy củ củ tuân theo mệnh lệnh, trong lòng lại thầm lo lắng bản thân bị đem ra trút giận.
Mặc dù sau này tên này biết tin nguyên chủ gặp nạn, Hàn gia lao đao thì lập tức cỗm hết trang sức, tiền bạc quý giá của nguyên chủ chạy mất. Sau lại vì nhớ đến chuyện trước nguyên chủ quá khó hầu hạ, bản thân bị ăn thiệt quá nhiều mà chạy đến trộm rạch lên mặt nguyên chủ thêm vài nhát.
Hàn Ân lúc đó tu vi không còn, thật sự mặt người bày bố mà bị đè xuống đất hành hung. Lúc đấy gia tộc còn đang bị nhòm ngó, Hàn gia phụ mẫu không có tinh lực để ý đến hắn, đến khi phát hiện ra thì Châu nhi đã vác giò chạy mất, bọn họ chỉ có thể nuốt giận cho qua.
Châu nhi nhân phẩm như vậy rất không đáng tin tưởng, Lý Mộ Phong tất nhiên sẽ không để hắn theo mình quá lâu, quá dễ bị cắn sau lưng. Nhưng hắn đã theo nguyên chủ từ khi còn nhỏ, cũng đã hơn chục năm rồi, hắn hiểu rõ tính cách nguyên chủ từ thích, yêu đến ghét. Bình thường hầu như đều cụp đuôi mà sống, trong thời gian ngắn không thể bắt được nhược điểm, mà viện lí do sơ lược đuổi đi cũng không thể, quá mức rủi ro.
Nhưng bây giờ thì không sao rồi, ngẫm lại cũng không biết gì nào Mạc Chi sẽ đối với Châu nhi động thủ nữa. Hắn đã mất một thời gian nhỏ để ám chỉ với Châu nhi rằng Mạc Chi thân phận không bằng " Hàn Ân", rồi lại thưởng cho hắn không ít trang sức vàng bạc, đi đến đâu cũng mang theo hắn, phủng hắn lên đến tận trời khiến hắn cảm thấy bản thân đang được sủng, đắc ý không thôi. Sau đó lại nhân lúc hắn không đề phòng mà cho hắn một cây trâm cài có pha trộn thêm một chút hương liệu đặc biệt.
Hương liệu tác dụng cũng không phải cao siêu, hoàng toàn không có hại cho sức khỏe, chỉ là khiến trí não hắn suy nhược trong chốc lát, hành động bộp chộp không suy nghĩ trước sau. Cái này có thể được coi như là một loại chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ giống ma túy, một phút lên tiên cả đời lầm lỡ.
Sau đó Lý Mộ Phong lại cố tình gây sự, sai Châu nhi đi tìm Mạc Chi, cứ thế thuận lý thành chương mà khiến hắn đắc tội người ta.
Đánh chó không đánh mặt chủ, Châu nhi sẽ không bị khử luôn nhưng chắc chắn sẽ phải nằm chín tháng mười ngày mới xuống được giường, đến lúc đó hắn có thể trở về bên người Hàn Ân hay không đều không do hắn định đoạt nữa rồi. Mặc dù là có lợi cho Lý Mộ Phong nhưng việc này cũng biến tướng cho việc hắn thế nguyên chủ báo thù, chỉ là... không biết có thể bớt đi phần nào tội nghiệt không.
Dù sao... Hắn vẫn sẽ không quên bản chất mình sống lại là do đoạt xá!
Tu sĩ đến Trúc Cơ đã có thể tích cốc, mà Liễu Tịch Vân và Lục Thiên Thừa đều đã là Kim Đan, không cần thiết phải ăn cơm, nhất là phàm cơm dành cho người phàm, như vậy không những không cung cấp năng lượng cho bọn họ mà còn có thể gây tích tụ cặn bã trong cơ thể, rất không tốt. Nhưng ăn linh gạo, thịt yêu thú lại có thể bởi vì bên trong đó đều chứa đựng linh khí, phẩm chất càng tốt, cấp bậc càng cao thì càng có lợi cho bọn họ.
Vì vậy Liễu Tịch Vân cho người dọn bàn, tươi cười nhiệt tình mời Lục Thiên Thừa, Lục Thiên Thừa cũng không phải người giỏi giao tiếp, qua vài câu đã bị nàng dẫn dắt. Từ muốn từ chối đã ngồi xuống dùng bữa, Hàn Ân cũng theo đó ngồi theo, cứ dăm ba câu được nhắc tới đều sẽ có phép đáp lời, bởi vậy không khí bàn ăn đặc biệt tốt.
Dùng xong bữa thì chuyện gì tới cũng đã tới, nếu đã thuê người đến chữa bệnh thì tất nhiên Lục Thiên Thừa phải làm việc thôi. Nhưng Liễu Tịch Vân dù sao cũng là chủ mẫu Hàn gia, không thể cứ kè kè bên người một đan sư tam cấp như Lục Thiên Thừa được. Vậy nên trách nhiệm dẫn đường rơi xuống tay Hàn Ân, đây cũng để tiện cho hắn có thời gian giao tiếp thân cận với Lục Thiên Thừa hơn.
Mạc Viễn được Mạc gia đưa đến đây vào tối muộn hôm qua, là đi trong lặng lẽ âm thầm. Từ một thiên tài vạn người kính phục rồi trở thành một phế nhân thương tích đầy người, khuất nhục cỡ này... Thật sự khiến người ta thổn thức không thôi.