Vượt cấp khiêu chiến, lấy thân ra làm mồi dụ địch? Đây sao có thể là chuyện mà Lý Mộ Phong hắn sẽ làm!
Trên đời này người không sợ chết không ít mà người sợ chết lại càng nhiều, thật đáng tiếc, hắn chỉ là một người bình phàm, hắn tiếc mạng mình. Nếu hắn đã dám bước lên võ đài thì sao lại không có sự chuẩn bị cho được?
Sau lưng Hàn Ân có Ảnh vệ, hơn những thế tu vi của hắn còn rất cao. Hắn là một Kim Đan kì chân nhân, chẳng qua sự tồn tại của hắn ngay cả nguyên chủ cũng không biết mà thôi.
Lý Mộ Phong vốn tưởng hắn là do sau này mới được Hàn Quốc Kiên phái đến bảo vệ Hàn Ân, nhưng có vẻ hắn quá xem thường sự để ý của Hàn gia chủ với nguyên chủ rồi. Nhưng việc này cũng quá mức khó tin, có ai lại dùng dao mổ trâu cắt tiết gà bao giờ đâu, phái một Kim Đan đi bảo vệ một đứa trẻ chưa đến luyện khí viên mãn. Đây là rảnh quá nên đưa hắn đi làm bảo mẫu à.
Nếu không phải lúc trước khi hắn cảm ngộ, tu vi tăng tiến nhanh kinh động đến vị ảnh vệ này, khiến hắn vì kinh ngạc mà tiết ra khí tức. Hên xui may rủi thế nào bị Lý Mộ Phong lúc đó ngũ giác phóng đại phát hiện ra, nếu không thì với tu vi chênh lệch mấy đại cảnh giới, hắn chắc chắn hoàn toàn không biết đến vị ảnh vệ hộ thân này.
Phải biết rằng lúc hắn phát hiện ra việc này, trong lòng đã kinh sợ bao nhiêu, mồ hôi lạnh cũng chảy ướt cả áo. Cũng may Lý Mộ Phong trước nay cẩn thận, cho dù là khi ở một mình cũng chưa hề thả lỏng, nếu không chỉ sợ đã bị nghi ngờ rồi.
Bởi vì biết sự tồn tại của ảnh vệ nên khi phát hiện ra thân phận của Huyết Quỷ Ác hắn vẫn dám đánh bởi hắn biết ở đây ảnh vệ tu vi là cao nhất, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ tính mạng của " Hàn Ân" , còn việc ảnh vệ không trực tiếp hiện thân mà đi thông báo cho Hàn Quốc Kiên đây cũng là điều trong dự kiến của Lý Mộ Phong.
Kim Đan tu sĩ không phải là chó hoang đầy đường, nhất là khi Hàn Ân cũng chẳng phải đang bị một đại gia tộc nhòm ngó tính mạng như Bạch Nghị. Hàn Quốc Kiên đã đưa người đến làm hộ vệ thì nhất định không thể cao điệu, nếu không sẽ rước lấy sự bất mãn của tộc nhân.
Lý Mộ Phong ngẫm đến đây, buông bỏ ý định dùng cảm ngộ để khiến mình như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, một đêm trưởng thành. Hắn nhẹ nhích mình thoát ra khỏi vòng ôm của Hàn Quốc Kiên, trên mặt đầy vẻ cảm động nói:
“ Nhi tử hiểu, đa tạ phụ thân dạy bảo.”
Hàn Quốc Kiên thấy hắn nghe lọt thì rất vừa lòng, nó sang chuyện khác:
“ Ngày mai Đan sư Tam cấp sẽ đến đây, chuyện Mạc Viễn không thể cứ để đó quá lâu, nên hắn sẽ được đưa đến Hàn Đan Viện để chữa trị ngay ngày mai luôn. Ân nhi của ta, nếu rảnh thì đến đó một chút nhé, để người ngoài nhìn vào đều biết Ân nhi là một song nhi tốt hiểu chưa?”
Lý Mộ Phong nghe Hàn Quốc Kiên nói vậy thì thoáng kinh ngạc ra mặt, lần này không phải là hắn cố tình diễn mà là thật sự bị làm cho ngạc nhiên. Việc đan sư Tam cấp đến Hàn gia là điều đương nhiên, dù sao cũng là do Hàn gia mời tới, nếu không nhân cơ hội mời đến tộc mình tạo thiện cảm thì không lẽ lại đưa người qua Mạc gia, tặng không cho họ một mối thiện duyên à, vậy quá lỗ vốn rồi! Nên điều này Lý Mộ Phong có thể hiểu. Nhưng việc Mạc Viễn được đưa đến Hàn gia... Mạc Hồng Yên thật sự chịu nhả ra sao?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Lý Mộ Phong cũng không tiếp tục thất thần, chỉ tỏ vẻ do dự và khó chịu một chút rồi đồng ý với Hàn Quốc Kiên. Hoàn toàn không có một câu từ chối…
Hàn gia chủ thấy hắn đồng ý trực tiếp như vậy thì rất ngạc nhiên, hắn vốn tưởng bản thân còn phải thuyết phục một chút thì Hàn Ân mới đồng ý đi, không ngờ lần này hắn lại nghe lời như vậy.
Chút chua xót trong lòng lại dâng lên, lần này Hàn Quốc Kiên đã nhìn rõ, Hàn Ân đã thật sự bước chân lên con đường trưởng thành rồi.
“ Đi chữa trị một chút, lần này thương thế của con rất nặng. Phụ thân không phải đan sư, không thể giúp con ôn dưỡng thân thể được. Đợi ngày mai Đan sư Tam cấp đến, con hãy đến đó khám lại phòng ngừa có nội thương gì đó mà không biết, sẵn tiện tạo mối liên hệ cho tương lai luôn, con người càng lớn mạnh thì trừ tu vi bản thân ra còn phải cần các mối quan hệ xung quanh nữa, như vậy đến lúc khó khăn sẽ không lo không có con đường xoay sở.”
Hàn Ân gật gật đầu với Hàn gia chủ, sau đó hành lễ rồi cáo lui.
Hàn Quốc Kiên nói đúng, đan dược tuy lợi hại nhưng không phải là toàn năng, cho dù có là thuốc bổ cũng không thể một ngày uống mười thang. Tuy hắn đã uống không ít đan dược chữa thương nhưng có những vết thương lớn không phải ngày một ngày hai là lành lặn lại, hắn vẫn cần buôn bán.
Vả lại như mọi người đã biết, Xích Quỷ quốc khuyết thiếu truyền thừa đan thuật vì vậy mà đan dược thượng phẩm rất quý hiếm, cực phẩm thì hầu như rất ít khi xuất hiện. Vì vậy có uống thì cho dù là Hàn Ân cũng chỉ có thể sài đan dược trung phẩm tới thượng phẩm, như vậy rất dễ để lại đan độc trong cơ thể, tích lũy nhiều sẽ làm tắt nghẽn kinh mạch, không tốt cho trụ cột tu luyện. Lý Mộ Phong là độc giả đương nhiên sẽ hiểu điều này hơn ai hết, vì vậy hắn cảm thấy ít sử dụng đan dược vẫn tốt hơn, để vết thương từ từ lành lặn lại còn tăng sức đề kháng và sức bền.
Mất cả một buổi chiều để bắt mạch băng bó, Lý Mộ Phong lê lết thân mình đầy vải trắng về phòng. Vì bị thương hắn không tiện tắm rửa, từ trong túi lấy ra Tịnh Khiết phù, truyền vào đó một chút nguyên lực. Trong chớp mắt từ trong ra ngoài đều sạch sẽ thoáng mát.
Tịnh Khiết phù cũng giống thứ Thanh Trần phù, chẳng qua là cao cấp hơn một chút cũng ôn hoà hơn một chút, là loại phù chú được nghiên cứu ra cho các người bệnh hoặc bị thương dùng, thậm chí bên trong còn chưa dựng một tia mộc hệ linh lực để ôn dưỡng tránh vết thương trở nặng hơn, tương tự như người hiện đại dùng nước muối khử trùng, chẳng qua nó không những không đau rát mà còn không để lại cảm giác rin rít như nước muối thật.
Ngày hôm sau khi Lý Mộ Phong tỉnh lại thì đã quá bữa trưa rồi, đây cũng là do hắn quá mệt mỏi lẫn trạng thái cơ thể không tốt dẫn đến.
Lý Mộ Phong đứng trước gương, nhịn không được trái vẹn eo, phải xoay vai. Cơ thể hắn bây giờ như vừa mới bị xe tải cán qua, vừa đau nhức vừa rã rời. Tuy là vậy nhưng hắn lại không có ý định lấy đan dược ra nhai bởi để như vậy sẽ tăng lực phục hồi của cơ thể, dần dà nâng cao thể trạng hơn. Suy cho cùng dù Hàn Ân có Cốt Nhục Quyết thì cũng chẳng phải thể tu hàng thật giá thật, cơ thể vẫn còn rất non mịn cứng ngắc, cần phải rèn luyện thêm thật nhiều. Hắn nhưng không quên rất nhiều tiểu thuyết hắn đọc đều đề cập đến vấn đề này, ví như rơi vào nơi không thể sử dụng linh lực hay bị khoá mất linh lực thì tới phiên thể tu lên ngôi, có người sẽ lợi dụng bản thân cứng cáp đi đầu tìm tra, sau đó bị nhân vật chính với ưu thế mạnh mẽ đè ra đấm nhiều nhất.
Những người như vậy thông thường đều là nhị thế tổ hoặc đám thiên tài mắt cao hơn đầu, khinh thường người khác và tự cho mình là đúng. Thật không may nhưng Lý Mộ Phong hắn bây giờ lại trúng cả hai.
Hắn sẽ để bản thân mình bị đánh sao? Tất nhiên là không thể rồi, một việc nghẹn khuất như vậy tốt nhất nên bóp chết từ trong trứng nước.
Tiểu thuyết tu tiên mạng trước khi Lý Mộ Phong xuyên qua đang trong giai đoạn phát triển cực thịnh, hàng ngày tác phẩm hay ra đời cũng kéo theo hàng loạt các tác giả truyện mang giá trị hàng tỷ đồng ngoi lên. Thu nhập ướt tính hàng năm trong cái lĩnh vực này đều trên mười con số.
Vì vậy những kinh nghiệm hắn tiếp thu được, dù có tồn tại hay không trong bối cảnh thế giới này nhưng nó dù sao cũng là tinh túy tích lũy của nhiều đại thần viết truyện, là sự đồng thuận của mấy tỉ độc giả hâm mộ dòng truyện tu tiên, nhất là khi hắn rất bắt bẻ, toàn lựa những bộ truyện hay chắc tay mà đọc, dẫn đến nó rất có giá trị tham khảo.
Thể tu, pháp tu, thuật tu... Cái nào cũng phải thử.
Không phải là do hắn tham lam mà là do hắn quá hiểu bản chất, hắn quá mức cẩn thận đến tỉ mỉ. Lý Mộ Phong không muốn thân tử đạo tiêu trong lôi kiếp, càng không muốn yếu kém bị thế nhân làm thịt, cũng không muốn tiếp tục làm một kẻ nghèo mạt rệt, đến tài nguyên tu luyện cũng tìm không ra, đem về không được.
Lý Mộ Phong chà xát hai ngón tay lại với nhau, trong đầu thoáng nghĩ đến mấy truyện nam tần theo hướng phản diện hắc ám:
“ Hắn có nên cướp đi một vài tài nguyên tu luyện của nhân vật chính không đây...”
Suy tư một lúc, cuối cùng hắn lại lắc đầu cho qua, không phải hắn lương thiện hay gì nhưng bây giờ chưa phải lúc, bởi cho dù có hảo cảm với Trang Du nhưng nhân vật chính vốn nhiều kì ngộ, hắn chôm chỉa một chút râu ria thì khi gặp mặt chỉ có hơi ngượng ngùng thôi, chứ chẳng đến mức hổ thẹn xấu hổ. Hắn cũng đâu muốn hại Trang Du, biết vàng chôn ở đâu mà lại không lấy, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có chút giống thằng ngốc. Vả lại kì ngộ nhân vật chính có được trong nguy hiểm, hắn tới lấy cũng là đối mặt với nguy hiểm, tiền rơi xuống đất ai lượm được là của người đó, hắn cũng chẳng phải chạy lại cướp. Chẳng qua bây giờ còn phải chứng thực một số chuyện đã.
Lý Mộ Phong y quan chỉnh tề, một thân y phục hoa lệ đỏ thẫm, phát quang tinh tế cao quý, trên tay cầm một tập thông tin nhỏ, nhướng mày đọc. Một lát sau trên tay phừng lên ngọn lửa, hắn mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay mình bị thiêu đến hoá thành tro tàn. Nhẹ phất một cái, tro đen theo gió bay đi, Châu nhi bên cạnh thấy vậy lập tức chạy đến chân chó nịnh nọt giúp hắn lau tay.
Hơi nghiêng người nhìn qua, Lý Mộ Phong hơi để ý hỏi:
“ Lục đan sư đã tới?”
“ Vâng đại thiếu gia, bây giờ phu nhân đang tiếp đón ở ngoài sân. Nô tài là theo lời dặn của phu nhân mà đến mời thiếu gia đến chào hỏi.”
“ Vậy đi thôi.”
Lý Mộ Phong vén một đoạn tóc rơi ra trước ngực, tiêu sái bước ra ngoài. Xuyên đến đây đã hơn ba tháng, đường đi ngõ nhỏ trong phủ sớm đã quen thuộc. Lần này hắn hoàn toàn không cần Châu nhi dẫn đường đi.
Bước vào đại sảnh, hắn phất tay ra hiệu cho bọn hạ nhân không cần đi theo. Lần này tới đây hắn chỉ dẫn theo năm cái đuôi nhỏ, khiêm tốn rất nhiều so với cái đoàn rồng rắn lên mây trước đó.
Đây chính là do thông tin lúc nãy Hàn phu nhân phái người đưa đến cho hắn.