Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 64

Sau trận chiến này, thân thể Hàn Ân bị thương thật sự nặng. Tuy rằng hắn thân mang đầy pháp bảo, từ hơi thở cũng thở ra mùi tiền. Nhưng Huyết Quỷ Ác dù sao cũng từng là kim đan hậu kỳ, tu vi siêu viễn hắn.

Bảo pháp trong tay Hàn Ân đều như tiền vứt trước mặt người mù, hoàn toàn không thể được phát huy đến hết công dụng. Còn thay hắn thuần túy nhận rất nhiều sát thương lẫn công kích của đối thủ, dù cấp có cao đến mấy cũng bị hao tổn không ít. Nếu Hàn Quốc Kiên đến chậm thêm nhiều chút, có khi Hàn Ân sẽ thật sự bị Huyết Quỷ Ác gϊếŧ chết.

Đáng ra với thương tích đầy người như vậy, Hàn Ân có thể trước đó đi chữa thương một chút nhưng hắn lại không như vậy. Tiếp tục lê lếch thân thể đầy máu kiên trì ở đây. Hàn gia chủ tất nhiên không thể chịu được điều này, rất nhanh muốn đem Hàn Ân đưa đến chỗ đại phu chữa trị.

Nhưng Hàn Ân lại lắc đầu với hắn, từ trong túi lấy ra hai viên hồn thạch đưa cho Hàn Quốc Kiên. Hàn gia chủ nhận lấy thì rất nhanh dùng thần thức liếc sơ qua, trong mắt loé lên tia dị sắc. Trong hai viên hồn thạch này, một viên chứa đựng hình ảnh Hàn Ân và Hàn Diệp dùng một phần hai sản nghiệp ở Nữu Lộc A Lạp thành của hắn để câu Hàn Diệp dùng sản nghiệp ở Giao Kinh của Ngũ trưởng lão ra đặt cược. Mà viên còn lại là hình ảnh vừa mới đây, Ngũ trưởng lão liên tục đồng ý sẽ tuân thủ mà giao tiền đặt cược.

Từ hành động đến lời nói tràn đầy tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ, không khó nhận ra việc này đã được ủ mưu từ trước. Là Hàn Ân phản công tính kế ngược lại cha con Ngũ trưởng lão.

Trên tay cầm hai viên hồn thạch, Hàn gia chủ trong lòng chẳng chút vui vẻ, hắn nhíu chặt mày tức giận quát:

“ Hồ nháo, ngươi tu vi là gì, Huyết Quỷ Ác tu vi là gì? Rốt cuộc là ai cho ngươi cái lá gan dám vượt cấp khiêu chiến, tự mình đâm đầu vào chỗ chết. Nếu không phải hắn ta đang bị trọng thương, nếu không phải ta đến kịp lúc, ngươi chắc chắn sẽ chết? ”

“ Hàn Ân! Có phải do ta quá nuông chiều, dạy hư ngươi nên mới khiến ngươi trở nên kiêu ngạo đến mất trí?”

Hàn Ân vốn đang tranh công lại chẳng nhận được khích lệ, hơn nữa còn là sự trách mắng của phụ thân. Nháy mắt trở nên hụt hẫng khó chịu nhưng tính hắn vốn kiêu ngạo, không chút gì chịu khuất phục mà ngước mắt đối diện với Hàn Quốc Kiên. Như muốn dựa vào sự cứng cỏi này mà chứng minh bản thân.

Hàn Quốc Kiên thấy hắn không thông, trong lòng vừa thương vừa tức, bị chọc đến tức cười ra tiếng.

Là một bậc cha mẹ, tấm lòng Hàn gia chủ tất nhiên được chia ra làm hai thái cực. Một bên mong muốn con mình trưởng thành, thông minh xuất chúng, rạn danh tông đường. Một bên lại muốn phần thịt từ trong người mình rớt ra này mãi mãi vui vẻ, tự do ngây thơ muốn làm gì thì làm, chỉ cần nó hạnh phúc là được. Cũng chính vì vậy, hắn càng không thể để Hàn Ân phát triển sai hướng.

Hành động của Hàn Ân hôm nay liều lĩnh nhưng không phải không có chỗ tốt. Dám dũng cảm đương đầu với đối thủ mạnh mẽ để tôi luyện bản thân. Biết tiến biết lùi, thông minh lại tinh ranh. Nhưng hành động của hắn quá tiêu cực, tiêu cực đến mức khiến người phụ thân như Hàn gia chủ sinh ra nguy cơ không lường được.

Hàn gia chủ trong lòng thầm nghĩ hắn nhất định phải nhanh chóng bóp chết ngã rẽ trên con đường này của Hàn Ân, nếu không sẽ tạo ra một chướng ngại vật lớn lên theo năm tháng mà kéo hắn đi vào ngõ cụt của tu luyện.

Sau hắn lại nhớ đến chuyện cảm ngộ của Hàn Ân lúc trước, là một nguyên anh kì lại là gia chủ trong gia tộc lớn mạnh, điều bí mật và cổ quái hắn lại biết không ít, tất nhiên cũng biết được sơ lược về số mệnh người được chọn. Tuy không quá ngạc nhiên nhưng trong lòng hắn lại không mấy vui sướиɠ. Đặt biệt là tại đây chứng kiến hành động của Hàn Ân, hắn sao không biết được đại nhi tử này của mình là do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên muốn lớn mạnh nhanh chóng.

Hắn trầm mặc một chút, cuối cùng cảm giác sót con vẫn chiếm thượng phong, hắn nhẹ nhàng vỗ lên đầu Hàn Ân, hiền từ nhưng đầy sự mạnh mẽ hùng hồn nói:

“ Ân nhi biết giúp đỡ phụ thân, lòng ta thật sự vui sướиɠ... Nhưng con vẫn còn nhỏ, phụ thân không vô năng đến mức để một đứa trẻ như con phải đương đầu với khó khăn, đứng trên đầu của ngọn sóng. Với cái tuổi này của con, chỉ cần tu luyện và vui chơi, kiêu ngạo cũng chẳng sao, ta có thể vì con mà gánh vác.”

“ Nên nhớ, con sinh ra đã là phượng hoàng, muốn cao ngạo có cao ngạo, muốn sang quý có sang quý. Chẳng qua chỉ là một chút rắc rối nhỏ của lũ lâu la, sao đáng để con phải quá mức bận tâm hay nặng lòng.”

" Ta biết cảm ngộ được thiên diễn khiến con lo sợ, nhưng người tu hành chúng ta vốn là nghịch thiên cải mệnh mà đi, nay thiên đạo đã đứng về phía con, thiên không cần nghịch thì cải mệnh có gì khó. Tâm cảnh cũng không phải cứ qua một đêm mà biến đổi, kinh nghiệm khuyết thiếu sẽ khiến con rơi vào trạng thái suy kiệt, bị lầm đạo lạc hướng. Nhớ kĩ, khi con chưa đủ năng lực để đối kháng, "không thể hiểu, không thể nhớ cũng không thể nghe", đặc biệt là không thể nghĩ ."

Hàn Quốc Kiên vừa nói vừa vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu Hàn Ân vài cái ôn hòa dặn, lại thấy hắn vẫn còn ngây ngốc nhìn mình, đôi mắt vẫn đỏ lên nhưng lại bất khuất không chịu rơi nước mắt. Trong lòng thầm nghĩ hắn vẫn còn quá nhỏ, khó có thể hiểu được đạo trong đạo này, đành chuyển sang hướng khác bảo:

“ Chưa thông suốt được thì ra ngoài dạo vài vòng cho khoai khoả củng cố tâm cảnh, dù trời có sập xuống thì vẫn có phụ thân ở đây giúp con chống đỡ.”

Lời nói không quá mùi mẫn nhưng lại khiến người ta an tâm đến lạ, cảm giác xa lạ này khiến tim Lý Mộ Phong đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp. Cảm xúc mới mẻ nhưng lại đến nhanh đi nhanh, Lý Mộ Phong rất nhanh hồi thần lại. Hắn mỉm cười nhìn Hàn Quốc Kiên, nụ cười rạng rỡ đầy kiêu ngạo thuộc về riêng Hàn Ân…

“ Phụ thân, trưởng thành sao có thể là điều xấu được? Ta còn...”

Hàn Ân còn chưa kịp nói xong thì đã bị Hàn Quốc Kiên nhẹ nhàng ôm vào lòng, từ tốn vỗ vỗ nhẹ lên lưng hắn như muốn giúp hắn với đi nỗi ám ảnh trong lòng. Hắn bị ôm thì lời nói như nghẹn lại trong cổ họng, cơ thể cứng đờ trong chốc lát như đấu tranh tâm lý. Cuối cùng thì mềm nhũn ra ôm chặt lấy Hàn Quốc Kiên, hai vai đôi lúc còn run nhẹ.

Lý Mộ Phong vừa nín thở nặn ra nước mắt rơi lã chã vừa gục mặt vào lòng Hàn gia chủ, trong lòng thầm than: “ Quả nhiên con đường một đêm bạc tóc không dễ đi.”