Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 63

Ngũ trưởng lão nhanh chóng bước vào, ánh mắt rất nhanh đã nhìn thoáng qua Hàn Ân, thấy hắn vẫn còn tồn tại thì lập tức hiểu ra mọi chuyện đã thất bại, trong lòng không mấy vui vẻ nhưng hắn tất nhiên không thể hiện ra.

Chỉ có nhanh chóng hành lễ với gia chủ, chào hỏi các vị trưởng lão đang có mặt trong phòng rồi bước đến bên Hàn Diệp, khẽ vỗ vai đứa con ngốc tử chỉ làm hỏng việc là giỏi này một cái, như tỏ ý trấn an rồi trấn định chất vấn ngược lại Hàn Quốc Kiên :

" Gia chủ, rốt cuộc nghịch tử này của ta đã làm ra chuyện gì mà người lại đem nó bắt lại, còn đến mức đưa đến đây để xét xử như vậy? "

Lấy tư thế thấp để hỏi chuyện khiến người đối diện thả ra một tia cảnh giác, chỉ cần lời nói ít đi một tia công kích thì cơ hội phản đòn lại cực cao.

Trường hợp này trước đây Lý Mộ Phong cũng gặp được vài lần, hầu hết đều diễn ra giữa các nhân viên, người làm thêm ở các quán ăn, tạp hoá nhỏ lẻ và khách hàng của họ. Chẳng qua mục đích của bọn họ lại không phải là đôi co thắng thua với khách hàng mà là khiến các vị khách này không thể tiếp tục lí lẽ, nói nhanh gọn hơn là chặn họng bọn họ lại. Không cần biết ai đúng ai sai, chỉ cần người ngoài nhìn vào mắt thấy bọn họ đúng, còn là đúng nhưng ở thế yếu. Như vậy đã đủ rồi...

Bất quá thay đổi một cái thế giới, tác dụng cũng sẽ theo sự khác biệt về tam quan của con người mà khác đi. Tựa như Ngũ trưởng lão bây giờ, mục đích của hắn chưa bao giờ là thu hút sự đồng tình của tộc nhân, hắn chỉ cần bảo toàn được tính mạng của Hàn Diệp là đủ rồi, không cần nhất thiết phải cãi thắng.

Nhưng Hàn Quốc Kiên đã trãi đời quá nhiều rồi, cho dù có nhận ra hay không nhận ra mục đích của Ngũ trưởng lão thì từng lời nói của ông đều rất kín kẽ, hoàn toàn không chừa cho đối thủ bất cứ cơ hội nào để lợi dụng.

" Ngũ trưởng lão, nghịch tử này của người thân là người Hàn gia, lại vì ghen ghét trong lòng, ích kỷ nhỏ nhen mà hợp tác với người ngoài. Cõng rắn cắn gà nhà, muốn mưu hại đích tử dòng chính trong tộc. Đến cả nhân chứng lẫn bằng chứng đều đã có, ngươi nói xem nên xử lý thế nào cho công tư phân minh như Hàn Diệp mong muốn đây?"

Ngũ trưởng lão trầm mặc một chút, sau đó nhíu mày hỏi:

" Nhân chứng lẫn bằng chứng đều có thể ngụy tạo, vẫn xin gia chủ hãy đưa bằng chứng rõ ràng ra, để ta cùng mọi người tộc nhân tận mắt nhìn thấy. Như vậy cũng dễ bề phán đoán hơn..."

Hàn gia chủ không tiếp tục thúc ép, nghe hắn nói vậy thì phất tay ra hiệu. Lập tức có người từ phía sau nâng lên một viên hồn thạch nhỏ chừng một quả trứng cút.

Hàn Diệp thấy vậy thì trong lòng hơi lo sợ, linh cảm không tốt dần dần xuất hiện.

" Tên kia sẽ không dùng hồn thạch ghi hình lúc đó đi?!"

Lo sợ cái gì thì cái đó tới, hạ nhân rất nhanh dùng linh khí thúc giục hồn thạch. Hình ảnh được lưu trữ bên trong nhanh chóng bị phát ra ngoài, rõ ràng sắc nét đến cực điểm. Hàn Diệp vẻ mặt xám xanh nhìn cảnh tượng bản thân đang cùng trưởng lão trọng tài kia giao dịch.

Vẻ mặt lúc đấy của hắn đắc ý bao nhiêu thì bây giờ lại trái ngược đến bây nhiêu. Hắn biết mọi chuyện đã xong rồi, trong lòng lại tràn ngập oán hận với tên trưởng lão kia, chỉ hận tu vi mình quá yếu, nếu không hắn đã trực tiếp một chưởng xuyên đan điền của hắn, khiến hắn sống không bằng chết.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động thật lớn vang lên, Ngũ trưởng lão ở trước mặt mọi người, bộ dáng cực kỳ phẫn nộ lẫn thất vọng đạp thẳng vào người Hàn Diệp, khiến hắn bị đá bay sang một bên, trong miệng phụt ra máu đỏ tươi rói.

Tựa như người phụ thân khốn khổ, chỉ trong một đêm đã già đi chục tuổi, Ngũ trưởng lão chắp tay khom lưng cáo lỗi, giọng nói run rẩy cả lên:

" Đều do ta không tốt, chỉ biết sinh chứ không biết dưỡng biết dạy. Khiến Hàn Diệp lớn lên vẹn vẹo ích kỷ đến mức này, thật sự không có mặt mũi ra đường gặp người. Chỉ là hắn dù sao cũng là cục thịt trong người ta rớt ra, bên trong đều chảy dòng máu đỏ nóng hổi của Hàn gia. Nay lão mạo muội không biết xấu hổ mà cầu xin, mong gia chủ nể mặt ta cả đời cống hiến cho gia tộc, tha cho nghịch tử này một mạng."

" Ta đảm bảo với người, sau khi đem hắn về sẽ phạt thật nặng, cấm túc không cho ra cửa. Dùng hành động lẫn tất cả lễ vật quý trọng để bồi thường cho Hàn Ân. "

Ngũ trưởng lão nhìn qua như rất khổ tâm, tư thái rất thấp lại luôn miệng nhận lỗi, nhưng chỉ cần người sáng suốt nhìn vào đều sẽ nhận ra ông ta đang một mực cố gắng bảo vệ Hàn Diệp. Nói đến trừng phạt... Chuyện đã cho qua rồi thì ai lại bỏ thời gian để chú ý đến!

Tất nhiên Hàn Quốc Kiên sẽ không để mọi chuyện trôi qua một cách dễ dàng như vậy. Hắn chỉ tay thẳng vào hắc y nhân đang bị khống chế, nãy giờ đang yên lặng quỳ một bên cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình nói:

" Ngũ trưởng lão, chắc ông vừa mới đến nên không rõ. Tên hắc y này chính là người đã hợp tác với Hàn Diệp, ta cũng không che giấu gì, nói rõ ràng cho mọi người cùng biết. Thân phận của hắn là Huyết Quỷ Ác, thuộc một trong ngũ đại ác nhân của Xích Quỷ quốc. Thời toàn thịnh tu vi là kim đan hậu kỳ, chẳng qua trong chục năm gần đây làm ác không ngừng, chọc giận nhiều đại thế lực nên bị treo thưởng. Như chó chạy đường khắp nơi trốn chui trốn nhủi. Vậy mà Hàn Diệp lại thả một tên tội phạm hung ác này vào gia tộc, đây là trọng tội. Không thể để dàng bỏ qua như vậy!"

Trước lời lẽ đanh thép của hắn, trong mắt Ngũ trưởng lão loé qua một tia ám quan, lấy một tư thế cực kỳ bí ẩn mà lặng lẽ ra hiệu với Hàn Diệp. Hàn Diệp cũng không phải ngốc tử, rất nhanh đã bắt được tín hiệu của Ngũ trưởng lão. Lập tức lê lết thân thể nặng nề vì bị trọng thương lao lên phía trước, liên tục đập mạnh đầu xuống đất khóc lóc kêu oan:

" Oan cho ta với gia chủ, oan cho ta quá. Đúng thật là ta có thù với Hàn Ân, cũng là ta mua chuộc trọng tài, nhưng mục đích của ta chẳng qua chỉ là muốn khiến Hàn Ân khó chịu một chút, đây rõ ràng là tiểu đánh tiểu nháo. Ta hoàn toàn không biết tên này là Huyết Quỷ Ác, chắc chắn là do hắn lòng ôm mục đích xấu nên lừa gạt ta. Ta hoàn toàn không biết gì cả!"

Huyết Quỷ Ác nghe hắn nói vậy thì tất nhiên nhận ra tên này muốn qua cầu rút ván, đem hắn ra làm kẻ chối tội. Trong lòng rất tức giận, bất quá hắn hiểu rõ tình trạng của bản thân bây giờ, thân thể hắn mang trọng thương. Năm năm trước đã từ kim đan lần lượt tụt xuống trúc cơ, sau nhiều lần tao ngộ ám sát, không có thời gian chữa trị nên bị tụt thẳng tới mức đến con kiến như Hàn Ân còn không thể gϊếŧ được. Tuy rằng Ngũ trưởng lão là cố chủ thuê hắn nhưng mối quan hệ của bọn họ lại chẳng có gì là đảm bảo, nếu không có người giúp đỡ, hắn hoàn toàn không có cơ hội trốn thoát khỏi Hàn gia tầng tầng lớp lớp đều là cảnh vệ, rạp bẫy.

So với việc bị đem ra làm người nhận tội thay thì thành công trốn thoát mới là điều cần thiết, cùng lắm thì trong bảng truy nã lại có thêm một đơn hàng mang tên hắn mà thôi. Dù sao chỉ cần hắn còn ở đây, cha con Ngũ trưởng lão đều gặp nguy, chắc chắn sẽ tìm cách đem hắn ra ngoài.

Chính bản thân Ngũ trưởng lão cũng hiểu rõ Huyết Quỷ Ác không để ý chuyện này nên mới dứt khoát như vậy, dù sao trong lòng ông ta vẫn có tình cảm cha con với Hàn Diệp, tất nhiên sẽ cứu hắn mọi lúc có thể.

Hàn Quốc Kiên tai nghe Hàn Diệp kêu oan, mắt thấy Huyết Quỷ Ác trầm mặc như nhận tội. Hắn liền biết Hàn Diệp đang ngụy biện, thậm chí Ngũ trưởng lão không phải là do thương con nên mới xen vào mà là thật sự có một chân trong chuyện này. Điều này khiến hắn vốn đang tức giận lập tức bình tĩnh lại, hắn nhận ra đang có một âm mưu nào đó đang diễn ra, cần phải cẩn thận điều tra, không thể rút dây động rừng được.

Cứ như vậy mọi người trong lòng đều mang suy nghĩ và mục đích riêng, cuối cùng mọi chuyện đều kết thúc một cách rất quỷ dị và kì lạ, Hàn Diệp vì hãm hại đồng tộc bị phạt mười gậy gia pháp, cắt đứt tài nguyên trong năm năm, còn bị giam giữ cấm túc không cho ra ngoài. Mà Huyết Quỷ Ác thì bị trực tiếp đưa vào giam giữ trong ngục thất, chờ bị tra khảo. Các võ đồ tham gia vào chuyện này đều bị phạt và cắt tài nguyên vì nhân cách và đạo đức không đủ, ỷ mạnh hϊếp yếu.

Đối với việc âm mưu và cục diện bản thân bày ra bị kết thúc một cách đơn giản và nhàm chán như vậy, Lý Mộ Phong lại chẳng có cảm giác gì. Hắn chỉ trước khi mọi người hoàn toàn rời đi, đứng lên ho khù khụ, tỏ vẻ bản thân còn chuyện muốn nói.

" Ngũ trưởng lão, Hàn Diệp biểu huynh, ta vẫn còn có một thắc mắc. Nếu như huynh là bị hãm hại, hoàn toàn không có ý định muốn gϊếŧ ta mà chỉ muốn khiến ta khó chịu. Thì lần đánh cược này xuất phát từ mục đích đó phải không... Nếu không thì huynh cũng đâu có mất thời gian đi mua chuộc giám khảo như vậy."

Hàn Diệp nghe hắn nói vậy thì cứng người lại, đúng thật là trong hồn thạch, Hàn Diệp lấy lí do muốn khiến Hàn Ân chịu giáo huấn để thuyết phục tên trưởng lão nhát gan kia. Chứ hắn không ngu ngốc đến nỗi đem mục đích thật là gϊếŧ người của mình nói ra, nếu không thì sẽ không dễ dàng thoát tội như vậy.

Biết Hàn Ân đang có âm mưu gì đó nhưng lại không thể phản kháng lại, Hàn Diệp chỉ có thể cứng đờ nói:

" Hàn Ân, đúng là biểu huynh có lỗi với ngươi, mua chuộc trọng tài cũng là ta sai. Nhưng biểu huynh hoàn toàn không có ý muốn gϊếŧ ngươi, trận đánh cược này hoàn toàn chỉ mang mục đích muốn tỉ võ một chút mà thôi..."

Hàn Ân nghe vậy thì gật gù:

" Đệ hiểu, đệ hiểu... Biểu huynh là người bị hãm hại, bị lợi dụng. Nhưng mà dù gì cược cũng đã cược, đánh cũng đã đánh. Huynh xem ta toàn thân đều bị thương, ngay cả pháp y lẫn vũ khí đều bị tổn hại, nếu cứ như vậy mà huynh dứt áo ra đi thì không tốt cho lắm. "

" Huynh xem... Có phải đã đến lúc trao giải thưởng rồi không?"

Việc đánh cược thêm là do Lý Mộ Phong bày ra, cũng do Hàn Diệp tự mình đồng ý. Ngũ trưởng lão hoàn toàn không biết điều này, chỉ cho là Hàn Diệp dùng một số tiền và tài nguyên để dụ Hàn Ân. Đối với một kim đan như ông ta mà nói, chút tài nguyên này không thấm vào đâu, lập tức thay Hàn Diệp liên tục gật đầu, tỏ vẻ bản thân sẽ không làm Hàn Ân chịu thiệt. Chỉ có Hàn Diệp mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo là dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Hàn Ân.

Hàn Ân cũng rất tốt bụng, không lập tức bắt Ngũ trưởng lão lập tức trao thưởng. Thậm chí còn rất an cần thúc giục Ngũ trưởng lão mau chóng đưa Hàn Diệp đi chữa thương, còn bản thân thì đợi mọi người rời đi hết rồi mới chạy tới thưa chuyện với Hàn Quốc Kiên.