Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 62

Lời Hàn Quốc Kiên vừa dứt, không ít người đã cúi gằm mặt xuống đất như thể không dám đối mặt với ông vậy. Nhưng bọn họ như vậy cũng không phải vì cảm thấy hối hận hay xấu hổ, bọn họ sợ chỉ là bản thân không cẩn thận phải gánh chịu cơn thịnh nộ của Hàn gia chủ.

" Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?"

Hàn Quốc Kiên một lần nữa lên tiếng hỏi, thanh âm hơi trầm mang đầy sự nguy hiểm.

Bất quá con người khi đang giãy dụa giữa lằn ranh lợi và hại, thường sẽ cố gắng giãy dụa kịch liệt nhất có thể. Trời cao hoàng đế lại ở xa, tất nhiên đối mặt với câu hỏi của Hàn gia chủ cao cao tại thượng, phần lớn các võ đồ đều lo sợ không thôi. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết trừ khi bị trực tiếp điểm danh, bọn họ sẽ chẳng ngu ngốc mà tự chui ra mách lẻo. Đắc tội địa đầu xà là Hàn trưởng lão, phụ thân của Hàn Diệp thì chưa đợi được cân nhắc trọng dụng đã thi cốt không còn rồi.

Có lẽ chính bản thân Hàn Diệp cũng nhận ra sự im lặng trong vô hình của quần chúng, hắn cũng chẳng lãng phí thời gian mà không ngừng nói năng kể lể đến miệng khô lưỡi đắng để bao biện cho mình. Nhưng hắn có cố gắng lái mọi chuyện sang việc bình thường như thế nào đi nữa thì mặc nhiên* không có ai để ý hay thuận theo hắn. Nói đúng hơn là Hàn gia chủ không muốn buông tay đang nắm thế động trong việc này.

Đang lúc Hàn Quốc Kiên muốn mở miệng dẫn dắt thì Hàn Thiệu nãy giờ như người vô hình đột nhiên lại bước ra, làm trò trước mặt Hàn Diệp mà dõng dạc kể lại mọi chuyện. Giọng nói lẫn bộ dáng của Hàn Thiệu lúc này trông cực kỳ công chính liêm minh, lời nói cũng rất khách quan mạnh mẽ nhưng chỉ cần có chút tâm lý nghi ngờ, tất nhiên sẽ nhận ra trong lời nói của hắn chứa đầy dao găm, thở ra câu nào đều ám chỉ hoặc quy chụp cho Hàn Diệp biểu huynh thân mến của hắn một tội danh rõ ác.

Nào là cường thế ép buộc song nhi, tu vi không có lại sĩ diện, không biết xấu hổ lại dùng hạ nhân ra thi đấu thay, hoàn toàn không có phong phạm của người Hàn gia, là con chuột hôi hám lãng phí tài nguyên. Đến cả chuyện thói quen ăn chơi trác táng thường ngày của Hàn Diệp cũng bị hắn lôi ra bàn luận, trong sáng trong tối ám chỉ phụ thân Hàn Diệp không biết dạy con.

Hàn Diệp đứng một bên nghe Hàn Thiệu luôn miệng sỉ nhục mình thì tức giận đến mức mặt mũi tái nhợt, máu xông lên não. Hàn Thiệu nhìn thấy vẻ mặt này của hắn thì trong lòng mới thoáng qua tia vừa lòng, không uổng công hắn nãy giờ nhẫn nhịn không bước lên. Chỉ có cho người một tia hi vọng mỏng manh rồi nhấc chân lên đạp, mới có thể đem lại sự sĩ nhục lớn hơn gấp đôi trong lòng người nhận.

Chắc có lẽ bây giờ Hàn Diệp cũng đã nhận ra bản thân mình nãy giờ giống trò hề đến mức nào rồi. Chao ôi, nhìn cái dáng vẻ giận mà không dám phát tác kia đi, thật sự khiến lòng người thoải mái...

" Hàn Diệp, ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Hàn Quốc Kiên đột nhiên lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn Hàn Diệp lạnh lùng tựa như nhìn một con sâu kiến chứ không phải là đứa cháu họ của mình.

Áp lực từ ánh mắt của một cao thủ nguyên anh như Hàn Quốc Kiên, thân là một tên phế vật luyện khí kì tầng dưới, Hàn Diệp tất nhiên là chịu không nổi. Mồ hôi hắn chảy ra càng lúc càng nhiều, khiến Lý Mộ Phong tưởng chừng như hắn muốn tiết kiệm nước, tuyến mồ hôi trực tiếp thoát nước ra tự tắm cho mình... Bất quá Hàn Diệp mang trong mình tư tưởng chỉ cần mình không thừa nhận, không có bằng chứng xác thực thì bản thân sẽ luôn là người vô tội mà cứng miệng cãi bướng:

" Bá phụ, ta chẳng qua chỉ là có chút ham chơi, muốn cùng biểu đệ Hàn Ân tỉ thí một chút. Thậm chí còn một mực tuân thủ quy định của Hàn gia, không chỉ đích thân đến khiêu chiến mà còn mời cả tộc lão lão sư trong tộc ra làm trọng tài. Ta hoàn toàn không biết mình đã sai ở điểm nào, rất mong "Gia Chủ" công tâm phân minh mà xem xét giúp."

" Ha, tốt lắm. Đến chết cũng không nhận tội, miệng cũng rất cứng, ai cho ngươi cái gan lớn đến tài trời này! "

Hàn Quốc Kiên như thật sự bị Hàn Diệp chọc giận, tức giận nói:

" Người đâu, đưa tất cả đến đại sảnh. Hôm nay ta nhất định sẽ tìm cho ra sự, chỉnh đốn lại quy tắc phép tắc của Hàn gia."

Chẳng mấy chốc, tất cả đã bị binh lính Hàn gia lùa hết vào đại sảnh, Hàn Ân cũng được Hàn Thiệu chạy đến dìu đi. Lý Mộ Phong không từ chối, bây giờ tuy hắn đã dùng đan dược nhưng vẫn cần thời gian hấp thụ, vả lại lần này hắn bị thương thật sự nặng.

Trong căn phòng uy nghiêm rộng lớn tràn ngập người, các võ đồ có trật tự chia nhau đứng sang hai bên phòng, trước bọn họ được đặt một hàng ghế dành cho các trưởng lão.

Hàn Quốc Kiên ngồi trên trường kỹ ở cuối phòng, đối diện với Hàn Diệp lẫn hắc y nhân đang bị bắt ép quỳ xuống kia. Chậm rãi liếc mắt nhìn xung quanh chứ chưa vội định tội, lúc này đã có vài ba trưởng lão ở gần hay tin mà chạy đến, vẻ mặt như đang xem kịch vui mà nhấm nháp tách trà nóng.

Hàn Ân cũng ở chính giữa phòng, nhưng vì thân phận của hắn, lại thêm thân mang trọng thương nên được đặc cách cho ngồi ghế dựa.

Tình cảnh đã đến nước này rồi, các võ đồ xung quanh tất nhiên cũng nhận ra được. Bọn họ sôi nổi nhao nhao liếc nhìn Hàn Diệp và hắc y nhân, trong lòng suy đoán có phải do bọn họ có miêu nị gì mờ ám nên mới bị bắt không? Chẳng qua chưa đợi bọn họ tiếp tục đoán già đoán non thì Hàn gia chủ đã lên tiếng nói:

" Hàn Diệp, ngươi cấu kết với ác nhân mưu hại tộc nhân, gan to tài trời, ác độc máu lạnh. Ngươi còn gì để nói không?"

" Oan cho tộc đồ quá, ta tự nhận mình đúng là có hiềm khích với Hàn Ân, nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi. Ta chẳng qua chỉ muốn đùa giỡn tỉ thí một chút, sao có thể khi không lại trở thành cấu kết ác nhân gì đó được. Đây thuận túy là vu hãm, có tiểu nhân độc địa ác mồm vu oan hãm hại ta, mong gia chủ suy xét cho!"

Nói rồi Hàn Diệp như rất oan ức, bức thiết muốn chứng minh trong sạch mà liên tục khấu đầu thật mạnh xuống nền đất, tiếng xương sọ va chạm với vật cứng bong bong vang lên, khiến người ta cảm thấy chóng mặt nổi da gà.

" Ngoan cố không biết lỗi, người đâu, đem nhân chứng và bằng chứng lên."

Hàn Diệp nghe thấy Hàn Quốc Kiên nói vậy thì trong lòng hơi sợ, mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa. Không lâu sau, có hai người được áp giải lên, một người chính là trưởng lão làm trọng tài lúc nãy, một người là một tên nô bộc. Cả hai được áp giải vào trong trạng thái đang run rẩy, nhất là tên nô bộc kia, tu vi yếu hèn nên bị uy áp đè đến mức suýt chút nữa nằm bẹp trên mặt đất, hoàn toàn là dựa vào cảnh vệ lôi đi.

" Bẩm...b..ẩm gia chủ, là Hàn Diệp, là hắn ta ép buộc tôi không được xen vào, kẻ hèn chẳng qua chỉ là một người thấp cổ bé họng không thể phản kháng được, thỉnh mong gia chủ niệm tình ta cả đời đều cống hiến cho gia tộc, mong gia chủ khai ân!!!"

Chưa bao giờ gặp qua một người vừa lên đã khai tuồng tuột ra không thèm chống chế chối tội, Hàn Diệp bị tên đồng đội heo này đẩy hết tội lên người làm cho sững sờ, trong lòng sớm đã đem hắn ra thiên đao vạn quả cả ngàn lần rồi. Trừ Hàn Ân ra, tên này chính là người khiến hắn hận đến ngứa răng từ lúc sinh thời đến giờ đó...

Lập tức đứng bật dậy, Hàn Diệp cũng không suy xét đến việc tu vi bản thân chỉ mới là luyện khí, hung hăng đá mạnh lên người trưởng lão. Muốn bịt miệng hắn lại, nhưng cuối cùng cũng không thành, trưởng lão kia bị hắn đá thì không chút xi nhê, thậm chí trong lòng còn hừng hực lửa giận. Phải nói rằng hắn là bị cha của Hàn Diệp mua chuộc, kính sợ thì cũng là sợ cha của hắn chứ không phải Hàn Diệp. Bây giờ chuyện đã đến nước này, chức tước mạng quèn còn chưa chắc giữ được thì nói gì đến vυ't mặt nể mũi, để im cho tên nhóc luyên lụy mình bức hϊếp.

Lập tức một luồn khí thế phát ra, bức cho Hàn Diệp không thể không lùi lại mấy bước, thậm chí còn sút té ngã.

Hàn Thiệu đứng một bên thấy như vậy thì suýt không nhịn cười được, nhưng dù sao cũng đang ở trước mặt phụ thân, còn có các tộc lão nên đành bóp mũi nín lại, nghẹn đến đỏ cả mặt. Lý Mộ Phong ngồi một bên cũng lặng lẽ đưa khăn lên môi, nhìn tưởng chừng như đang lau vết máu ở khoé miệng nhưng ở nơi không ai nhìn đến, khoé miệng của hắn lại hơi cong lên.

Bọn người kia thông minh quá rốt cuộc cũng bị thông minh hại, cuối cùng người khóc chỉ có thể là những con tốt thí vô dụng.

" Gia chủ, ta bị oan, tên trưởng lão này... Ta với ngươi không thù không oán, vì sao lại hãm hại ta."

" Chuyện đã rõ ràng rành rành ra đó, ngươi còn chối? Người bị hãm hại rõ ràng là ta, ta không ngờ ngươi đường đường là con trai của một tộc lão, vậy mà lại cấu kết ác nhân. Dẫn rắn vào nhà nguy hại huynh đệ đồng tộc, tâm tình còn nhỏ hơn cả lỗ kim. Bức ép ta đã đành, bây giờ còn muốn ta nhận tội thay ngươi?"

" Nhận tội cái beep, ta bắt ngươi nhận tội thay ta lúc nào. Ta vốn vô tội, là các người một mực vu hãm cho ta!"

Còn chưa đợi nhân chứng thứ hai lên tiếng, Hàn Diệp và trưởng lão kia đã trước mặt bao người, cãi cọ ầm ĩ cả lên. Cuối cùng Hàn Quốc Kiên bị ồn không chịu nổi, đập mạnh xuống bàn quát lớn:

" Đủ rồi, cãi nhau ầm ầm như cái chợ ba mươi tết, gia giáo bị các ngươi ném đâu hết rồi, mặt mũi Hàn gia đã bị các ngươi bôi trâu trét trấu đến không còn chỗ mà nhìn đời rồi."

" Còn cãi nữa, mỗi người lôi ra phạt ba mươi gậy."

Đúng lúc này, vị phụ thân kia của Hàn Diệp đã chạy đến. Hắn chính là ngũ trưởng lão trong gia tộc, tu vi là kim đan hậu kỳ, địa vị tất nhiên cũng không thấp.