Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 61

Có lẽ Hàn Quốc Kiên nhận ra Hàn Ân vẫn đang nghiêm túc đánh, thậm chí còn không muốn dừng lại nên cũng không xen tay vào.

Nhưng sự xuất hiện của ông thôi cũng đã làm rất nhiều người chấn động lẫn sợ hãi, đặc biệt là Hàn Diệp. Mồ hôi trên trán hắn chảy như mưa, thậm chí cơ thể còn run rẩy trong vô thức. Trong đầu hắn như đột nhiên nổ tung, hoàn toàn ong ong không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Rõ ràng phụ thân hắn đã nói sẽ giúp hắn thu xếp, đến một con kiến cũng không thể lọt ra được. Còn chắc chắn Hàn Quốc Kiên nhất định sẽ không đuổi kịp đến đây... nếu biết trước sẽ như thế này, biết trước chuyện sẽ có người nhảy ra cứu tên tiện nhân đó. Hắn đã ra tay sớm hơn rồi, không chút do dự cũng không cần phải đùa giỡn, chỉ cần Hàn Ân chết thôi thì hắn cũng đủ vui rồi.

Trong lòng dâng lên một cơn sợ hãi, Hàn Diệp biết kế hoạch không thể tiếp tục rồi. Nếu như Hàn Quốc Kiên đã tới rồi, kẻ ngu cũng biết bây giờ hành động sẽ không chỉ thất bại mà còn có nguy cơ trực tiếp bại lộ, thậm chí còn không thể cường thắng được. Chẳng qua về phần gia sản của phụ thân, Hàn Diệp trong lòng bây giờ rất lo lắng lẫn sợ hãi.

Có những chuyện dù không được xác định rõ ràng nhưng con người trong vô thức vẫn cảm nhận được. Chẳng qua liệu rằng người đó có đủ tỉnh táo để nhìn nhận hay chọn cách tự lừa dối mình hay không mà thôi. Tựa như Hàn Diệp, từ sau khi hắn bị phế mất đôi chân không thể chữa lành lại hoàn toàn, hắn cũng trở nên mẫm cảm hơn hẳn.

Mới lúc đầu hắn không quá để tâm, nhưng dần dần mỗi cử chỉ, hành động hay sự việc hắn bị phụ thân đôi lúc không kiên nhẫn lờ đi, trong lòng Hàn Diệp lại cảm thấy khó chịu lẫn nguy cơ. Phụ thân không còn lúc nào cũng nhìn chăm chú hắn, không còn thèm quản hắn, tài nguyên tu luyện cũng không được kĩ lưỡng lựa chọn như trước. Người cũng dần dần không còn cùng hắn dùng bữa thường xuyên, mất kiên nhẫn khi cùng hắn nói chuyện, thậm chí đến việc chùi đ.í.t cho hắn cũng giao cho người làm, còn bản thân thì không quan tâm đến.

Tuy rằng trong mắt người ngoài hắn vẫn được yêu thương nhất, đến hắn cũng nhận định như vậy. Nhưng cảm xúc lại không thể cứ muốn điều khiển là được... thậm chí dạo gần đây Hàn Diệp đột nhiên phát hiện ra phụ thân hắn có nhi tử khác, thậm chí còn yêu thương nó, chú ý tới nó. Tất nhiên Hàn Diệp rất phản cảm với việc này...

Nhưng hắn không dám làm xằng làm bậy, vì hắn sợ cái danh nhi tử được trưởng lão yêu thương nhất này của mình bị tước đi. Hắn không phải thiểu năng, đương nhiên hiểu việc gϊếŧ Hàn Ân đem lại hậu quả kinh khủng như thế nào nhưng phụ thân hắn lại tìm đến hắn, dẫn dắt hắn nhúng mình vào vũng nước đυ.c này. Hàn Diệp không phản kháng, hắn muốn một lần nữa trở thành nhi tử được phụ thân coi trọng nhất.

Nhưng bây giờ e là đã thất bại. Thậm chí còn lỗ luôn một phần gia sản của phụ thân. Trộm gạo không thành lại mất nắm thóc, hắn thật sự muốn ngước mắt nhìn trời mà chửi đổng thôi.

Không đúng... là do tên điên Hàn Ân kia cố ý. Hắn rõ ràng biết mình tính kế hắn mà vẫn tỉnh bơ nhảy vào. Cái gì mà công bằng rồi tiết kiệm, rõ ràng là cố ý kéo dài thời gian. Hắn cố ý dụ hắn vào bẫy, sao đó lại đưa Hàn Quốc Kiên đến để chiếm lợi, ép hắn không thể không nhượng bộ chịu thua.

Hàn Diệp trong lòng điên cuồng chửi rủa Hàn Ân như thể tất cả đều là lỗi của hắn nhưng chính hắn lại quên mất, bản thân mình vì tham lam, rõ ràng biết Hàn Ân cố tình câu giờ nhưng cũng thuận theo nên mới lái mọi chuyện theo hướng mất không chế này.

Mặc kệ Hàn Diệp suy tính lợi hại đến bao nhiêu nhưng hắn lại quên nghĩ đến tu vi của Hàn Quốc Kiên. Hàn gia chủ tu vi đã là nguyên anh kì rồi, lý nào lại không nhận ra sự khác thường trong chuyện này. Nếu như Huyết Quỷ Ác dựa vào cách chiến đấu và uy lực ra chiêu của Hàn Ân để phỏng đoán ra tu vi của hắn thì Hàn Quốc Kiên lại dựa vào thần thức bao trùm không kẽ hở, cảm nhận được tốc độ hấp thu linh khí lẫn khí tức huyết tinh của hắc y nhân để phỏng đoán ra thân phận lẫn tu vi của hắn.

Hắn tất nhiên nhận ra hắc y nhân tu vi đã là trúc cơ kỳ rồi, khoảng cách giữa trúc cơ và luyện khí chẳng qua chỉ là một bước nhưng lại chênh lệch tựa rãnh trời. Chẳng qua hắc y nhân có vẻ đang bị trọng thương rất nặng, vì vậy nên Hàn Ân mới có thể cầm cự lâu như vậy nhưng chỉ giới hạn ở cầm cự, Hàn Quốc Kiên hiểu rõ nhi tử hắn chắc chắn sẽ không thể thắng được. Bất quá hắn cũng chẳng phải loại người công chính liêm minh gì, sao có thể để Hàn Ân cứ như vậy mà thua cuộc được. Nhất là còn thua dưới tay một tên ác nhân như Huyết Quỷ Ác ngu xuẩn này.

Một luồn linh khí không tiến động từ tay Hàn Quốc Kiên truyền ra, không một ai phát hiện mà vô thanh vô thức tiến vào võ đài. Hắc y nhân một bên giao đấu với Hàn Ân, một bên đang suy nghĩ bản thân nên làm gì tiếp theo. Có trời mới biết tại sao Hàn Quốc Kiên lại xuất hiện ở đây, nhưng chỉ có hắn mới hiểu nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì hắn cũng sẽ lòi đuôi mà bị bắt lại thôi.

Phải biết rằng Hàn gia phòng thủ rất nghiêm, hắn do được hỗ trợ nên mới lẻn vào nơi đây được nhưng đó là khi không có ai phát giác và cảnh giác. Bây giờ Hàn gia chủ đã đích thân đến đây rồi thì có con ruồi cũng khó lòng mà bay ra khỏi Hàn phủ được.

Hay là trực tiếp bắt giữ Hàn Ân rồi uy hϊếp Hàn Quốc Kiên để chạy trốn, dù sao so với tiền cố chủ cấp cho, mạng chó vẫn quan trọng nhất.

Hắc y nhân là một người tàn nhẫn quyết đoán, suy nghĩ vừa toát lên đã lập tức thực hiện. Ánh mắt hắn ánh lên sự tàn nhẫn, móng vuốt đen cũng không thèm che giấu nữa mà trực tiếp mọc ra một đoạn, mau chóng lao đến muốn bắt giữ cổ của Hàn Ân. Nhưng khi tay hắn chỉ còn cách cổ con tin một khoảng nhỏ chừng gang tay thì chợt khựng lại, hắn không thể tin mà nhìn Hàn Quốc Kiên.

Một luồn linh khí đã xâm nhập vào ngũ tạng của hắn, thậm chí không chút kiên nhẫn mà bắt đầu quấy phá càng quấy. Thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được nó đang chiếm cứ minh mạch yếu ớt của hắn, ngăn chặn nó hấp thụ linh khí bổ sung thân thể.

Không ngờ đường đường là một nguyên anh tôn giả lại đi đánh lén một tiểu bối trúc cơ, còn là người đang giao chiến trên võ đài nữa. Thật sự là quá vô sỉ, hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Huyết Quỷ Ác về đám chính phái đạo mạo.

Lý Mộ Phong thấy Huyết Quỷ Ác đột nhiên khựng lại, trong lòng lập tức hiểu rõ là do vị phụ thân tiện nghi của mình ra tay. Không chút xấu hổ vì hành vi gian lận của mình, hắn nhanh chóng dùng kiếm đâm vào ngực của hắc ý nhân. Không phải là chỗ hiểm gì, đối với tu sĩ mà nói thì nó không đủ để mất mạng. Đối với Lý Mộ Phong bây giờ vậy là đủ rồi, hắn còn cần dùng đến thân thế của Huyết Quỷ Ác, cũng như hắn hoàn toàn không muốn bàn tay mình phải nhuốm máu nhanh như vậy. Ít nhất người đầu tiên hắn gϊếŧ không nên là tên Huyết Quỷ Ác với dòng máu tội lỗi này.

Quá không cần thiết.

Kết quả trận đấu tất nhiên đã rõ, dưới con mắt sợ hãi của bao người, Lý Mộ Phong rút kiếm ra khỏi người hắc y nhân rồi mạnh mẽ đạp hắn bay xuống đài.

Hàn Ân từ trong túi lấy ra đan dược cầm máu và trị thương, lập tức bỏ vào miệng dùng. Lúc nãy trong lúc chiến đấu Phục Linh đan trong miệng hắn sớm đã dùng hết, chẳng qua do đối thủ tấn công mạnh quá, hoàn toàn không cho hắn cơ hội lấy ra đan dược cho vào miệng. Chỉ có thể cầm từng sấp phù chú cấp thấp ra tạc.

Đan dược quả không hổ danh là loại tốt dành cho hoàn khố, rất nhanh đã có tác dụng. Cảm giác đau đớn trên người dần vơi đi đôi chút, Lý Mộ Phong cuối cùng cũng nhảy xuống đài.

Bên kia hắc y nhân vừa bị đánh xuống đài, còn chưa kịp làm gì đã bị cảnh vệ xung quanh bao vây bắt lại. Mọi người xung quanh thấy tình thế đột nhiên xoay chuyển một cách kì lạ như vậy thì rất nghi hoặc, nhưng dù sao cũng đang đứng trước mặt gia chủ gia tộc, trước một người cường đại như vậy, bọn họ không dám vọng động.

Hàn Quốc Kiên khí thế uy nghiêm, cường đại liếc mắt nhìn quanh sân. Trầm giọng hỏi:

" Nói cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra?"

Tất nhiên là chẳng có ai cả gan cà rỡn trước mặt tôn giả nguyên anh rồi, Hàn Quốc Kiên đợi một lúc nhưng chẳng có ai trả lời lại. Có lẽ do mất kiên nhẫn, uy áp trên người hắn phảng phất toả ra, khiến người trong sân bị đè ép đến khó thở, trên trán thấm đẫm mồ hôi, đến đầu gối cũng không nhịn được khụy xuống đôi phần.

Hàn Diệp thấy Hàn Quốc Kiên hùng hổ như vậy thì rất sợ nhưng hắn cũng biết đây chính là cơ hội tốt để thoái thác, nếu không để Hàn Quốc Kiên tự thân đi tìm hiểu thì hắn chỉ có nước ngồi một chỗ chờ chết.

" Gia chủ đại nhân, ở đây thật ra không có chuyện gì khác thường xảy ra cả. Chẳng qua nhóm võ đồ chúng ta đang tụ tập lại để cùng nhau luận võ mà thôi. Có lẽ vì háo hức quá nên trót lỡ làm phiền đến người, vẫn mong gia chủ rộng lượng bỏ qua cho."

Hàn Diệp hơi cúi người, tay chắp trước ngực làm tư thế bái tội, tựa như một kẻ sĩ khiêm tốn hữu lễ làm người ta yêu thích. Nhưng Hàn Quốc Kiên lại quá hiểu rõ con người hắn rồi, một chút cũng không tin vào lời nói này.

" Giao lưu, giao lưu kiểu gì mà lại đánh nhau đến thừa sống thiếu chết như vậy, giao lưu kiểu gì mà ta đi từ ngoài vào trong thôi mà cũng cảm nhận được sát khí đậm đặc như vậy. Một đám nam tử hán đại trượng phu mà bu lại như ruồi bâu mật khi dễ, ức hϊếp một song nhi như vậy? Hàn gia ta từ khi nào lại xuống cấp đến mức độ này rồi? Thân là người Hàn gia, các ngươi không tự thấy xấu hổ được sao!?"