Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 68: Trừng phạt làm gương.

Hàn Ân như ngộ ra, hơi gật đầu:

" Xích Tâm Hoả vãn bối có nghe qua, nhưng loại rượu thần kỳ này lại chưa gặp quá. Không biết là nơi nào chế tạo ra được."

" Rượu này là do một số tửu sư kiêm đan sư ủ ra, rất quý và hiếm. Mà những tửu sư này đều tập trung ở Tước Thành, nơi này địa thế hiểm trở lại cách xa hoàng thành. Có thể coi là một nơi khỉ ho cò gáy, Hàn thiếu gia chưa nghe qua cũng là điều có thể hiểu được. Chẳng qua bây giờ có lẽ không thể trực tiếp dùng rượu thuốc này giúp Mạc công tử chữa trị được, vết thương trong cơ thể hắn đã liền thịt, cho dù là liền lại không đúng, có một số chỗ bị đan dược thúc ép lành lại mà không được sử lý cẩn thận. Việc da thịt có sẹo gồ ghề chỉ là chuyện nhỏ nhưng có một số chỗ kinh mạch lẫn cơ thịt xáo trộn bảo nhau khiến linh khí bị chèn ép không thể hấp thu hay thoát ra khỏi cơ thể. Linh khí trong đan điền thời gian lâu không được chải chuốt, sớm đã rối thành một nùi. Ta cần một chút thời gian để suy ngẫm phương pháp chữa trị, ôn dưỡng thích hợp hơn."

Hàn Ân nghe hắn nói vậy vẻ mặt phức tạp, thở dài nói:

" Lục đan sư cứ yên tâm mà suy ngẫm biện pháp, nếu cần gì có thể phái hạ nhân đến gặp ta hoặc quản gia Hàn gia, dược liệu lẫn linh thạch Hàn gia ta đều có thể lo được. "

Lục Thiên Thừa gật gật đầu:

" Vậy ta liền không khách khí."

Nói xong hắn lại hướng đến Mạc Viễn kiểm tra một lần nữa, lần này Lục Thiên Thừa kiểm tra rất tỉ mỉ, từ trong ra ngoài đều xem xét hết. Sau đó hắn lấy ra một bình dược cao, bắt đầu sai hạ nhân giúp Mạc Viễn thoát y phục. Hắn muốn trước hết cạo đi các phần thịt thừa lành lại không quá lành lặn của Mạc Viễn, giúp hắn chữa trị ngoại thương, băng bó cẩn thận tránh cho nhiễm trùng hay vết thương thối rữa.

Vì Hàn Ân là song nhi không tiện ở lại nên sau vài ba câu trò chuyện hắn cũng đứng dậy tránh đi một lúc.

Vừa ra khỏi phòng Châu nhi đã sốt sắng lên tiếng tìm cảm giác tồn tại:

" Mạc Viễn bây giờ thật sự là phế vật rồi, vậy mà vẫn còn ôm khư khư không bỏ cái chuyện đính hôn này. Vẫn là đáng thương cho thiếu gia của chúng ta, bị tên phế nhân nửa tàn nửa phế này bám riết không buông. Thật đáng giận! "

Khác với lần đầu tiên khi xuyên đến, Lý Mộ Phong không có thuận theo Châu nhi đi chê bai Mạc Viễn. Thay vào đó hắn nhíu mày như tức giận quát:

" Im miệng, nói năng không biết suy nghĩ. Mạc Viễn công tử từ nửa năm trước đến nay đều một mực hôn mê, thương thế sâu nặng. Mấy tháng trước Mạc gia chủ dù trong lòng sót thương cháu trai nhưng vẫn đi đến Hàn gia muốn lui mối hôn sự này. Là ta không đồng ý nên mới kéo dài đến giờ, có lý nào qua miệng ngươi lại thành Mạc Viễn công tử bám riết không tha?"

"Ngươi ăn nói không biết phép tắc, vả lại thân phận của Mạc công tử là gì mà ngươi là gì. Quy tắc tôn ty trật tự, lễ giáo làm nô quản gia dạy cho ngươi trước khi gia nhập Hàn gia bị ngươi vứt hết đi đâu rồi hả? Cười chê chủ tử khi gặp khó khăn, điên đảo thi phi suy bụng ta ra bụng người chẳng khác nào phường tiểu nhân như ngươi khiến ta thật mất mặt."

Châu nhi không phòng bị bị Hàn Ân quở trách, suy nghĩ không theo kịp, trong phút chốc mờ mịt không hiểu gì nhưng theo bản năng hắn muốn dây dưa thêm vài câu, ý đồ giải thích cho bản thân mình.

Nhưng Hàn Ân như nhận ra ý đồ của hắn, lại ngại hắn dong dài phiền phức mà quát nói:

" Còn không mau lui xuống, ngươi là ngại bản thân chưa làm dơ tai của ta đủ nên muốn ở làm phiền Lục đan sư chữa trị? "

" Tính tình ôn hoà và sự tài hoa của Lục đan sư thật khiến ta ngưỡng mộ, ta sẽ không để người phải khó chịu vì một hạng người như ngươi. "

" Vậy nên cút xuống lãnh phạt, niệm tình ngươi lần đầu phạm sai lầm ta không đuổi ngươi đi. Nếu có lần sau, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá vì tâm tư thô bỉ của mình."

Lần này Lý Mộ Phong một hơi nói rõ, Châu nhi không phải là kẻ ngốc rất nhanh hiểu ra ý hắn. Hắn chỉ có thể trách mình dạo gần đây quá trương dương đắc ý, lanh mồn lanh miệng không biết suy xét hoàn cảnh.

Người ngoài có thể không biết nhưng hắn làm sao lại không hiểu cho được, Hàn Ân thích Bạch công tử như vậy lại đột nhiên lên tiếng giữ gìn mối hôn sự với Mạc Viễn, theo sau đó Hàn gia còn mời cả Lục đan sư đến giúp người chữa bệnh. Bên ngoài chuyện này sớm đã được lưu truyền rầm rộ, mấy tên bá tánh thương dân ngu muội dễ dàng bị dắt mũi. Chẳng khác nào con bò bị bó cỏ tươi ngọt dắt đi, bị bán còn giúp người ta tiêu tiền.

Bây giờ chỉ sợ khắp cái Chiêu Minh thành này có ai không ca ngợi Hàn Ân là một song nhi tốt, lương thiện, hiểu chuyện như thế nào. Xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ như thế nào.

Bây giờ hắn đột nhiên đổi tính nó đỡ cho Mạc Viễn, chỉ sợ là hắn sợ tai vách mạch rừng, không cẩn thận lộ ra những chuyện xấu xí của mình nên mới gấp gáp bịt miệng như vậy. Nhưng lo lắng chuyện này cũng lo lắng quá mức rồi, ở Hàn gia có ai lại không rõ bộ mặt thật của Hàn Ân, vả lại lính gác canh phòng nghiêm ngặt thì lũ nội gián có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể truyền tin tức xấu ra ngoài được. Nếu không hắn cũng sẽ không thả lỏng đến mức bạ đâu nói đó, tất cả âu cũng là vì chỗ dựa Hàn Ân quá lớn. Hầu như chẳng ai dám loan tin đồn xấu về hắn.

Nhưng Châu nhi dù ở trong Hàn gia rộng lớn, bề thế thì thân phận cuối cùng chỉ hơn hạ nhân một bật, tu vi lại không cao. Hắn cũng không phải là độc giả đọc truyện tất nhiên không biết việc liên quan đến các cường giả cảnh giới tu luyện siêu viễn mình. Vì vậy hắn không biết Lục Thiên Thừa tu vi kim đan, là người có thần thức bàn thân* luôn luôn toả ra xung quanh hắn. Châu nhi chỉ đơn giản cho rằng mình đã đoán đúng.

Lập tức lựa lời chữa cháy:

" Đều do nô tài tâm tính nhỏ nhen, trong lòng chỉ một mực nghĩ muốn tốt cho thiếu gia. Sốt ruột hại bản thân nô tài không kiểm soát được ngôn từ, nói ra những lời lẽ không đúng mực. Cũng may thiếu gia nhân cách cao đẹp lại muôn phần lương thiện giúp tiểu nhân ngộ ra. "

" Tiểu nhân thật sự đáng chết, thật sự đáng chết. Cũng may Mạc Viễn công tử từ nhỏ đã nổi danh tính tình phóng khoáng, lòng dạ rộng lớn. Y chắt chắn sẽ không để bụng mà tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của tiểu nhân. Thiếu gia độ ơn độ lượng nể tình nô tài theo hầu hạ người mấy năm nay, bỏ qua cho tấm lòng tận trung tận tụy bị sốt ruột làm mù mờ đầu óc của tiểu nhân."

" Thật vậy sao, ngươi làm người thật biết hối cải. Nhưng có đau thì mới nhớ lâu được, phạt ngươi ba tháng tiền lương, cấm túc một tháng. Trở về mà tự ngẫm nghĩ lại, đến khi thông suốt mới được về. Ta không muốn lại phải bị một hạ nhân phi ngôn loạn ngữ phá hỏng tâm tình một lần nữa."

Nói xong hắn liền không tiếp tục để ý Châu nhi, xoay người bước đến y quán bên cạnh.

Bên trong y quán tấp nập người rất náo nhiệt và bọn họ được chia làm hai loại, đại phu với đồng phục màu xanh nhạt thêu hoa văn ám chìm màu lục sắc, biểu tượng của Hàn gia. Phần còn lại là các võ giả với nhiều loại thương thế khác nhau, cũng nặng nhẹ khác nhau.

Người bị thương nặng thì nằm trên cán nhỏ, được gia nô dưới sự chỉ đạo của đại phu khiên vào phòng. Những người bị nhẹ hơn như thương thế ngoài da, gãy xương tay, chân hoặc các đệ tử tầng thấp chưa có nhiều nguyên khí hộ thân, vẫn bị sinh lão bệnh tử của phàm nhân tác động mạnh không tránh khỏi bị cảm lạnh thì chỉ xếp hàng lần lượt ngồi xuống ghế, đối diện một lão già luyện đan sư nhiều tuổi để xem bệnh.

Cứ như vậy một người lại một người, ngồi xuống, bắt mạch, chuẩn bệnh, nhận đan dược hoặc toa thuốc rồi chạy nhanh rời đi, nhường chỗ cho người sau.