Diệp Thiệu Đường ôm mỹ nhân đã mềm nhũn cả người vào lòng mình thật chặt, bàn tay đang gây rối trên bờ mông dần luồn xuống, len lỏi vào trong qυầи ɭóŧ. Làn da nhẵn nhụi chẳng khác nào tơ lụa như muốn hút lòng bàn tay hắn đang áp trên đó vào sau mỗi lần chạm vậy, khiến người ta lưu luyến khó quên.
Hắn cầm lòng không đậu mà cảm nhận xúc cảm trên lòng bàn tay thêm chốc lát, tiếp đó ngón tay mới rà đi xuống, lướt ngang qua phần bẹn rồi tiến vào khu vực mềm nhẵn nõn nà kia.
Âm đế mẫn cảm bị đay nghiến ma sát không ngừng, Kha Cảnh Hạ đã hứng tình, giữa hai chân cậu trở nên ẩm ướt, ngay cả qυầи ɭóŧ kề sát huyệt nhỏ cũng bị dây ra chút nước da^ʍ, nhiễm phải hơi nóng hầm hập ướŧ áŧ.
Được chạm vào nơi đã tơ tưởng từ lâu, ngón tay Diệp Thiệu Đường trượt qua trượt lại trên huyệt nhỏ mềm mại non mịn của mỹ nhân, sờ soạng khắp cả chốn tuyệt đẹp đó, ngay cả âm đế nhỏ xinh cũng không được buông tha, vừa đay nghiến mà cũng lại vân vê nhẹ nhàng, nước da^ʍ dính đầy cả ra tay.
Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại yếu ớt bị ngón tay thô ráp tập kích không kiêng nể gì mang lại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ trong cơn đau đớn thoáng qua, Kha Cảnh Hạ muốn trốn tránh nhưng cơ thể lại mất sức không nghe lời cậu, chỉ có thể kẹp chặt cái miệng nhỏ đó lại mà chống cự, nhưng nó lại đổi lấy sự chơi đùa ngày một táo tợn hơn.
Nhận thấy hoa huyệt của cậu đang mấp máy, Diệp Thiệu Đường buông tha cho viên thịt non nớt đang bị đùa bỡn kia, ngón tay hắn tách hai cánh môi phì của huyệt thịt ra, thọc vào bên trong khe hở ấy.
Nơi chốn chưa từng được ghé thăm lại bị ngón tay cứng rắn cưỡng ép đâm thọc vào, Kha Cảnh Hạ giật nảy người, dần dần lấy lại được tinh thần, khi cảm nhận được có thứ gì đó thô ráp đang chọc vào trong huyệt của mình thì chợt ý thức được tình huống bây giờ vô cùng bất ổn, cậu bèn hít sâu một hơi, dồn sức rồi đẩy mạnh vào ngực Diệp Thiệu Hàm.
Nhưng lại không thể ngờ rằng, ngón tay Diệp Thiệu Hàm lại đột nhiên chọc mạnh vào, đâm thẳng vào giữa bên trong lối vào khép kín của cậu.
"Ứm!" Eo Kha Cảnh Hạ mềm nhũn, sức lực vừa dồn nén lại chợt tán loạn trong nháy mắt, cơ thể như mất khống chế mà trượt xuống, gần như là ngồi hẳn lên cái bàn tay thon dài kia, khiến ngón tay đã đâm vào thân thể càng chui tọt vào sâu hơn.
Hoa huyệt ngây ngô non nớt bị ngón tay thô ráp chơi đến mở ra, cậu lại run cầm cập, nơi sâu thẳm trong cơ thể trào ra một sợi dịch nhầy da^ʍ dật trắng mịn, ngón tay vốn đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ ẩm ướt lại càng tiến vào thêm thuận lợi.
Bàn tay Diệp Thiệu Đường đang đỡ lấy lưng cậu không còn muốn ôm lấy cơ thể của cậu nữa, cứ để cậu trượt xuống như vậy, sức nặng đè lên một bàn tay đó, tay kia thì chui vào mông cậu cắm vào huyệt bên trong. Hắn nâng cơ thể đã xụi lơ của cậu lên, dựa vào trọng lực mà ngón tay hoàn toàn chui vào trong lối giữa đó.
Vẫn duy trì tư thế bất động ấy, hắn bắt đầu móc ngón tay, sờ soạng bên trong động nhỏ ấm áp, rất nhanh, hắn đã tìm thấy thứ mà mình muốn.
Một lớp màng mềm mại lại vô cùng co giãn.
Đôi mắt vẫn luôn hiển hiện sự giá lạnh hờ hững giờ đây lại biểu lộ ý cười, hệt như những gì hắn vẫn nghĩ, quả nhiên Kha Cảnh Hạ hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Ngón tay cọ sát bên trong hoa huyệt mẫn cảm không ngừng nghỉ, mỗi một lần sờ đến nơi có đầu dây thần kinh đều giật bắn cả lên, mang đến sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trước nay chưa từng có. Kha Cảnh Hạ khó chịu khôn cùng, muốn né tránh, thế nhưng sức nặng toàn thân đều đặt trên tay người đàn ông, càng giãy giụa lại càng khiến ngón tay đâm vào sâu hơn.
Tâm tình trở nên sung sướиɠ, cuối cùng Diệp Thiệu Đường cũng buông cánh môi chặt chẽ mình đang móc ra. Vừa được thả tự do, Kha Cảnh Hạ liền thở hổn hển, há to miệng hít lấy luồng không khí mới mẻ, ngay cả ngón tay vẫn còn cắm trong huyệt thịt đó cũng tạm thời bỏ qua.
Nhưng Diệp Thiệu Đường sẽ không bỏ qua cho nó, một tay hắn bóp lấy thắt lưng cậu, ngón tay đang chôn sâu trong huyệt đó hơi rút ra một chút, lại đâm mạnh vào, cắm thẳng vào bên trong vách thịt.
"Ứm..." Kha Cảnh Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, đôi môi bật ra tiếng rêи ɾỉ, cảm giác này thật lạ quá, so với kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa rồi lại càng mãnh liệt hơn, chất chứa cả luồng điện nho nhỏ, nương theo bộ vị bị đâm thọc vào mà khuếch tán đến chốn sâu thẳm trong huyệt mềm.
Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt của cậu, động tác tay của Diệp Thiệu Đường lại càng mạnh mẽ hơn, nhưng động tác này không thể làm nhanh hơn được nữa mà chỉ có thể đâm mạnh hơn được thôi, nghiền nát huyệt nhỏ non nớt của cậu một cách hung hãn.
"Đừng... Đừng mà." Kha Cảnh Hạ giãy giụa theo bản năng, thế nhưng sức nặng toàn thân lại khiến cậu ngồi hẳn lên bàn tay kia, càng uốn éo sẽ chỉ khiến ngón tay lấn sâu vào hơn mà thôi.
Diệp Thiệu Đường lại đâm chọc vào hoa huyệt kẹp chặt của cậu thêm vài lần nữa, chỉ thấy lối vào đó càng lúc càng ẩm ướt, hắn hơi rút tay ra, rồi lại thêm vào một ngón nữa, ba ngón tay khép lại cùng cọ xát bên trong huyệt ấm áp, thi thoảng còn lao vụt ra khỏi lỗ rồi đè mạnh lên hạt đậu nhạy cảm của cậu.