Kha Cảnh Hạ bất lực dựa vào bờ vai của hắn, dường như các tế bào thần kinh trên toàn thân thể đều bị những ngón tay đang cắm trong huyệt thịt mình lôi kéo, ngón tay vừa động đậy một cái, cậu liền run rẩy theo ngay.
Dòng nước mật ngọt lại ấm áp chảy ra theo ba ngón tay kia, bàn tay Diệp Thiệu Đường nhuốm phải lớp dính dớp sũng nước. Hắn rút ngón tay ra rồi ngắt mạnh lên âm đế đang sung huyết của Kha Cảnh Hạ một cái, sau đó rút tay ra thật nhanh khỏi chiếc quần, bế Kha Cảnh Hạ lên để cậu tựa vào vách tường bên cạnh.
Vào lúc Kha Cảnh Hạ còn chưa kịp phản ứng, hắn nâng một chân cậu lên rồi đặt lên cánh tay mình, sau đó thì chống cánh tay lên chiếc vách bên cạnh cậu.
Tay kia vẫn không ngừng lại mà nhanh chóng cởi khóa quần của mình ra, giải phóng du͙© vọиɠ vẫn hằng kêu gào; hắn vén chiếc qυầи ɭóŧ mà Kha Cảnh Hạ vẫn còn mặc sang một bên rồi đỡ gậy thịt thô to dữ tợn của mình lên, chống lên trên đó.
Dưới tư thế này cửa vào được rộng mở, vô cùng nguy hiểm, Kha Cảnh Hạ cảm nhận được mình bị vật bự nóng hổi nào đó chống trên huyệt nhỏ của mình thì cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Vừa nhìn lướt qua côn ŧᏂịŧ của Diệp Thiệu Đường, sắc mặt cậu càng thêm phần tái nhợt.
Cây gậy của Diệp Thiệu Đường trông dữ tợn đến phi thường, cán thì thô to, màu sắc tím đỏ, phần đầu cực đại muốn chướng bụng, bởi vì du͙© vọиɠ mà trào ra chất dịch từng đợt từng đợt, khiến đầu khấc như được mạ trong một lớp ánh nước da^ʍ dật, chỉ vừa thấy thôi mà đã khiến người ta e ngại vô cùng.
Cảm nhận được rõ ràng du͙© vọиɠ của hắn, Kha Cảnh Hạ không biết nên can ngăn ra sao, trên vầng trán thấm đẫm mồ hôi mịn màng, ánh mắt đang lia ngang lia dọc thì thoáng thấy một vật lóe sáng, cậu cố nhìn kỹ thì thấy đó là nhẫn cưới của Diệp Thiệu Đường.
Trong cái khó ló cái khôn, Kha Cảnh Hạ nhắc hắn: "Ngài Diệp, tỉnh táo lại đi, đừng như vậy nữa, hôm nay là ngày anh kết hôn, còn đang đeo nhẫn cưới nữa, sao có thể làm chuyện như vậy với người khác được cơ chứ."
Diệp Thiệu Đường nhìn cậu chằm chằm, chợt khóe môi cong lên một đường mang hàm ý không rõ.
Tay đang đeo nhẫn không cử động, nhưng đột nhiên cái tay kia lại vươn ra tháo cái nhẫn xuống, dưới ngọn đèn, hạt kim cương sáng lấp lánh khúc xạ ra ánh ngọc long lanh.
Hắn cầm nhẫn, nhìn về phía Kha Cảnh Hạ.
Kha Cảnh Hạ nhìn hắn trong lo lắng, ngay cả hít thở mà cũng cẩn thận, cái mông cố nhích về phía sau, chỉ sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải du͙© vọиɠ nóng cháy của hắn, khiến hắn không màng đến nữa mà vọt đến.
Thế nhưng Diệp Thiệu Đường lại cầm cái nhẫn đó chui vào trong qυầи ɭóŧ của cậu, ngón tay luồn theo phần đùi trơn nhẵn đi vào hậu huyệt đang khép chặt.
Cũng do Kha Cảnh hạ đã hứng tình nên huyệt nhỏ phía sau kia cũng trở nên mềm mại, tay hắn hơi dùng sức mà thăm dò cái miệng nhỏ thơ ngây, nhưng hắn không đâm vào, mà lại là đút cái nhẫn vào trong, đồng thời giọng nói trầm thấp cũng vang lên trong nhà vệ sinh tĩnh lặng.
"Một vật quan trọng đến vậy, thì em nhất định phải giữ cho thật tốt, nếu như làm mất thì tôi sẽ nói cho Vân Thư hay là em đã vứt nó đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Tính là cho bóc tem ở chương này cơ, mà viết không có tới
Ngoài ra thì tôi cũng chợt nhận ra, công của tôi rõ ràng toàn có thuộc tính S thôi